Q1 - Chương 361 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (4)
“Vậy anh định nói gì với chúng tôi?” Cảnh sát cấp bậc cao nói, vừa rồi chính là ảnh đồ họa của Lương Can, tên thật Lương Căn Bang, nghi phạm đứng đầu tổ chức lừa đảo.
Đây chỉ là một sự thăm dò, xác nhận xem người tố cáo có nói dối không, kết quả nói cái gì mà bảo là biết Lương Can, nói dối. Phương Hủy Đình và Tiểu Mộc đỏ mặt xấu hổ, Soái Lãng thì vô tư chẳng hiểu gì.
“.... Tối ngày hôm đó tôi ăn cơm ở nhà hàng Saizeriya, giữa bữa ăn có cô gái bắt chuyện, kết quả ra ngoài bị người ta chặn đường, không quen biết gì đã đánh nhau. Tôi kéo cô gái kia chạy, chạy được mấy chục mét thì xung quanh bị đám đi xe điện bao vây, tôi cuống lên kéo cô ấy vào ngõ... Ai ngờ đó lại là ngõ cụt, tôi leo lên tường, cô gái không leo được, bị đám người kia bắt được. Tôi thấy chúng ức hiếp nữ nhân thì không nhịn được nhảy xuống, đạp vào tên cuối cùng...”
Câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân kể được một nửa thì Soái Lãng ngừng lại, đám cảnh sát nhìn y như nhìn đại tinh tinh trong sở thú, làm y không kể tiếp được nữa.
“Về sau thế nào?” Nam nhân đối điện hít sâu rồi hỏi.
“Thì chúng đông như thế tôi bị đám đi xe điện ấn xuống đánh cho một trận.” Soái Lãng giọng rất ủ rũ.
Kết quả không có gì bất ngờ cả, đám cảnh sát thực địa cười thành tiếng, Phương Hủy Đình nghe Soái Lãng tự thuật như thuyết thư, trước tiên biến mình thành anh hùng cứu mỹ nhân, sau lại thành tên ngốc thiếu suy nghĩ, cứ như cố biến mình thành trò hề trong câu chuyện cười. Phối hợp với biểu hiện khi vào đây của Soái Lãng giống như tên lưu manh bị thiệt thòi, muốn thông qua mách lẻo để cảnh sát báo thù hộ, hình tượng tệ hại không chịu nổi.
“Anh định nói với chúng tôi, đám người đi xe điện đánh anh chính là nghi phạm vụ án lừa đảo qua điện thoại à?” Cảnh sát đối diện giễu cợt.
“Đúng rồi, chính là bọn chúng, đánh tôi xong chúng đi lấy tiền, các anh bắt chúng đi, trong số bọn chúng không ai tử tế.” Soái Lãng gật đầu cái rụp, ra sức xúi giục.
Nhưng nam cảnh sát đối diện, người có cảnh hàm rất cao kia đứng dậy luôn chẳng thèm nói thêm một lời, cô gái bên cạnh gập laptop vào đi theo, như nói thêm một câu cũng là thừa thãi.
Phó cục Lô thấy người cung cấp tin đưa về bày ra trò bẽ mặt như vậy thì khó chịu lắm. Tùy tiện liên hệ chuyện đánh nhau với vụ án lừa đảo, thật vô lý, đã thế còn không biết nghi phạm mà bọn họ đã tìm ra, khỏi nói cũng biết là manh mối không có giá trị.
Xem ra hai vị này lai lịch không nhỏ, trừ Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình không có tư cách ra thì những người khác đều đi tiễn. Phương Hủy Đình hung hăng nhìn Soái Lãng, cứ như kẻ thù gặp mặt, còn Tiểu Mộc uy hiếp: “Anh trêu chúng tôi đấy à, có muốn tôi đưa về đồn công an cho họ thẩm vấn ba ngày ba đêm không?”
“Đưa về phân cục trị an, để họ đánh cho một trận.” Phương Hủy Đình nghiến răng ken két.
“Đánh xong giam lại.”
“Còn phạt tiền nữa.”
Kẻ ác mà đóng vai người tốt thì dễ lắm, như Soái Lãng ấy, chứ người tốt mà muốn đóng vai kẻ ác thì rất khó, mấy lời uy hiếp kia Soái Lãng nghe chỉ thấy buồn cười, nhởn nhơ nói: “ Người ta không tin tôi, tôi nói rách miệng cũng vô ích... Tôi hỏi hai người, tôi nói đám người lái xe điện đó chính là đám rút tiền, hai người có tin không?”
“Đại ca, anh bảo chúng tôi tin anh thế nào? Đi tán gái ra đường gặp phải nghi phạm à, sao tôi không gặp được chuyện tốt này chứ?” Tiểu Mộc không tin.
“Tôi thì chẳng biết có nên tin anh không?” Phương Hủy Đình mất đi năng lực phán đoán rồi, bất lực nói, sao cái con người này không chịu bình thường chút cho người ta nhờ.
“Vậy nếu tôi nói câu chuyện chưa kể hết, sau khi tôi bị người ta ấn xuống đánh một trận, còn bị chụp bao tải lên đầu, đưa tới hang ổ những kẻ đó, trông coi tôi chính là thủ hạ của Lương Can. Sau đó tôi trốn thoát mới biết Lương Can sở dĩ không tới hang ổ là vì vụ án... “ Soái Lãng kể vắn tắt, lại hỏi: “Hai người có tin không?”
Tiểu Mộc cảm thấy hoang đường, lẩm bẩm: “Sao có thể?”
“Hai người không tin thì hết cách rồi, đợi bắt được nghi phạm hẵng xác nhận.” Soái Lãng giang tay là ra vẻ, thế thì tôi chịu rồi.
“Soái Lãng, đã bảo anh không được đùa, không được nói linh tinh, vừa rồi vì sao không nói? Bảo chúng tôi làm sao tin anh?” Phương Hủy Đình tức lắm, nếu đây không phải trong đơn vị, cô dứt khoát cho tên này một trận.
“Đó là vì muốn tốt cho cô, nếu ngay từ đầu tôi đem hết ra nói cho đám ngốc kia, hai người coi như chẳng liên quan gì tới vụ án này nữa. Cô giúp tôi, chẳng lẽ tôi lại đi giúp bọn họ.” Kỳ thực Soái Lãng vốn không ưa gì cảnh sát, vừa rồi bị hai tên hình cảnh ý đồ bức cung vốn đã nóng máu, tới đây lại bị đám cảnh sát xem thường, cho nên cố ý dẫn người ta đi lạc lối, quả nhiên người ta chẳng coi ra gì không thèm nghe hết đã vỗ đít bỏ đi.
“Cô nghĩ tôi ngốc như đám đó à, vừa vào đã mang đống ảnh ra thử tôi, tưởng tôi không biết chắc? Người cuối cùng tuy tôi không nhận ra, nhưng chắc chắn là nghi phạm trọng yếu rồi, nói không chừng chính là Lương Can... Không tin thì đừng hỏi, thăm dò tôi à? Bọn ngốc đó chưa đủ tư cách đâu.”
Tiểu Mộc ngứa hết đầu, gãi sồn sột, có thánh mới biết Soái Lãng lúc nào nói thật lúc nào nói dối, Phương Hủy Đình nhíu mày khó xử, đột nhiên nói: “Cậu ngồi đây với anh ấy.”
Rồi chạy mất.
Cô rất rõ cái tính ương bướng của Soái Lãng, đừng mong dùng cấp bậc hay chức vụ gì đó mà khuất phục hay xem thường y, nếu không bị y biến thành hề ngay. Hoặc là còn ý khác, đối với Soái Lãng mà nói, cô giúp tôi thì tôi giúp cô, rất rạch ròi, thứ có giá trị y sẽ không nói cho người không liên quan.
Phương Hủy Đình chặn đường phó cục Lô và chính ủy Đình vừa tiễn giám sát sở tỉnh đi, khẽ nói mấy câu, có lẽ thỉnh cầu hơi quá, khiến phó cục Lô hơi không vui, sau khi phó cục Lô trao đổi với hai nhân viên thực địa mới quay về...
Lần này phương thức nói chuyện thay đổi, Phó cục Lô đi vào ngồi xuống trước mặt Soái Lãng, tự mình rót cho y cốc nước còn mời cả thuốc lá, không phải dùng thái độ cảnh sát hỏi chuyện, mà là trưởng bối trong nhà hàn huyên, đây là điều Phương Hủy Đình thỉnh cầu ông.