← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 362 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (5)

Soái Lãng không dám tùy tiện ngồi đó hút thuốc uống nước, thái độ rõ ràng khác hẳn, thân thiết cứ như người nhà: “... Đấy, không khí phải như thế chứ! Không thể coi cháu là nghi phạm đúng không? Cháu tin Tiểu Mộc, chị Phương, tin chú Lô, chú Đồng... Chứ mấy người kia, vào một cái là xoay ngay đống ảnh bắt cháu nhận, cháu nợ nần gì họ chắc? Thái độ không tốt, cách ứng xử cơ bản nhất của con người cũng không hiểu, sỗng lỗi quá. Chú Lô thấy cháu nói đúng không? ”

“Ừm, thói quen nghề nghiệp ấy mà, nhất thời không thay đổi được... Thế chuyện là sao?” Phó cục Lô ậm ừ cho qua.

“Kỳ thực đám người đi xe điện kia chính là những kẻ đi rút tiền, tối ngày hôm đó cháu bị chúng cho vào bao tải đánh đập, trông coi cháu là ba tên nghi phạm, cháu nhận ra được. Một là Hàm Cường, cao 1m9, đồng tính luyến ái. Một là Lão Sạn, răng vổ. Kẻ khác là Lão Oai, mồm hơi lệch... Ba tên này là thủ hạ của Lương Can. Lúc cháu ở dưới hầm nghe bọn chúng uống rượu chơi bài bàn tán gì mà Lương Can nửa năm kiếm được hơn 1000 vạn, hình như trước kia mở cái hiệu sửa chữa vô tuyến điện...”

“Nữ nhân bỏ chạy cùng cháu tên là Tiểu Ngọc, sau khi thoát ra ngoài thì cháu và cô ấy chia hai đường chạy, không gặp lại nữa, mục đích bọn chúng hôm đó bắt cô gái này nên bắt cả cháu theo... đám người này dễ bắt lắm, tối hôm đó đánh nhau, chắc chắn chúng trước khi gây án không đề phòng, chỉ cần kiểm tra quãng thời gian này, chắc chắn có được ảnh bọn chúng không che mặt...”

Câu chuyện đã hết, mấy vị cảnh sát cứ há hốc mồm nghe, ai ngờ đúng là có manh mối vô cùng giá trị thật, có khi lại trực tiếp bắt được nghi phạm không chừng. Tới lúc này hai vị cảnh sát thực địa cũng ân cần rồi, pha trà rót nước, dùng thái độ khách khí hơn cả với bạn gái, cẩn thận dò hỏi chi tiết nhỏ.

Phương Hủy Đình ở bên cạnh nhìn Soái Lãng thao thao bất tuyệt mà cười thầm, kỳ thực đối phó với Soái Lãng dễ lắm, y chính là con lừa lông mọc ngược, vuốt lông xuôi lại rồi thì làm gì cũng được.

Chỉ có Soái Lãng biết, trong câu chuyện này y gài vào lời nói dối cực lớn.

...................................

Cùng thời gian đó, Đỗ Ngọc Phân cũng dẫn đội xe tới đầu đường cao tốc, cách kho hàng của Chính Nùng không xa, vì giới hạn trong thành phố, xe hàng lớn chỉ có thể di chuyển trong đêm. Một đám khách không mời mà đến, quản lý kho biết vị cựu phó tổng này, nhưng không dám tùy tiện cấp hàng, Đỗ Ngọc Phân trực tiếp gọi điện cho Lý Chính Nghĩa, thái độ cứng rắn.

“Tổng giám đốc Lý, tôi nói rồi đấy, cho tới bây giờ, tôi chưa có một hành động nào nhắm vào công ty... Các người không phong sát được chúng tôi, vì sao không hợp tác? Đương nhiên, nếu anh không cung cấp hàng, tôi sẽ dùng cách của mình tự tìm, đừng nói với tôi là anh cho rằng mình có nhiều thủ đoạn hơn Lâm Bằng Phi, tài sản công ty hơn họ đấy.... Anh thực sự định đối đầu với tôi à? Hỏi lần nữa, có hợp tác không?”

Đỗ Ngọc Phân nói vài câu đưa điện thoại cho quản lý kho, trong điện thoại Lý Chính Nghĩa cay đắng nói: “Cấp hàng cho họ, thu tiền mặt.”

Uy danh của họ bây giờ trong nghề không gì cản nổi, Chính Nùng sợ dẫm vào vết xe đổ của Phi Bằng. Đội xe đi vào, lấy hàng, nộp tiền, nhân đêm tối mang theo 4000 két hàng tới khu phong cảnh.

Ngày hôm đó thực sự gian khổ, vì giữ bát cơm, làm không ít việc, sáu chiếc xe đỗ ở bãi đổ xe khu phong cảnh Ngũ Long đợi trời sáng. Đỗ Ngọc Phân nằm trong xe không sao ngủ được, ngày hôm đó quá dài, với cô mà nói còn chưa kết thúc....

“Chỗ này, râu rậm thêm một chút... Còn người này, miệng lệch sang phải chút nữa, lộ nửa cái răng, thế mới gọi là Lão Oai, tàm tạm rồi, chính hắn đấy...”

Trong phòng hội nghị sáng choang đang tiến hành vẻ phác họa, dưới sự chỉ huy của Soái Lãng, cảnh sát khôi phục ảnh của ba nghi phạm, từ mũi ra sao, mắt thế nào, cằm nhô ra hay thụt vào, nói cực kỳ tỉ mỉ.

Chẳng thể trách Soái Lãng có thể nói rõ thế, tối hôm ấy y suýt nữa bị Hàm Cường phi lễ, lại bị Lão Oai, Lão Sạn đánh đập, y ghim lâu lắm rồi, chỉ đợi cơ hội trả thù, thậm chí y còn viết sẵn mô tả chúng vào sổ tay. Nên cảnh sát phác họa rất nhanh, chỉ mất 40 phút đã xong.

Phương Hủy Đình nhìn Soái Lãng đi qua đi lại chỉ chỉ trỏ trỏ, thầm nghĩ, y đúng là không coi mình là người ngoài, ba cảnh sát phác họa bị y xoay như chong chóng.

À không phải 3, thêm vào hai vị cảnh sát hình sự, thêm vào Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình thi thoảng rót nước là bảy. Còn phó cục Lô và chính ủy Đồng không nghỉ ngơi nổi, thi thoảng lại tới xem tiến triển.

“Ba người này. “ Đội trưởng Hình cầm ảnh lên xem, toàn mắt lé mồm lệch chẳng có gì đáng xem, đưa cho đội trưởng Tục.

Đội trưởng Tục vừa xem vừa trầm ngâm: “Thực sự không biết tên tuổi sao? Dù là họ cũng được, Hàm Cường, Lão Oai, Lão Sạn... Đừng biến vụ án thành Thủy Hử chứ.”

Câu này làm mọi người đều cười, Soái Lãng nhún vai: “Chỉ có duyên gặp một lần, sao họ nói cho tôi được?”

“Cô gái thì sao? Cậu biết vì sao Lương Căn Bang huy động nhiều người truy bắt như thế không?” Đội trưởng Tục hỏi.

“Tôi không biết, chỉ mới tới bắt chuyện với người ta thôi mà, ai kể ra chuyện đó với tôi? Sau đó thì bị chụp bao tải, nhốt trong phòng tối, thoát một cái là mệnh ai nấy chạy, không gặp lại nữa... Vì sao nhỉ?”

Soái Lãng nheo mắt lẩm bẩm, có vẻ hồ nghi lắm, chẳng ai nghi ngờ gì lời khai này, mọi người đều chú ý bản thân nghi phạm, bỏ qua "Tiểu Ngọc", ai mà biết có phải là do ghen tuông gì không, quan tâm làm gì, đủ việc để làm rồi. Đấy cũng là điều Soái Lãng hi vọng, thế nên cẩn thận đánh lạc hướng lần nữa.

” A tôi nhớ ra rồi, mấy người này dễ tra lắm.”

“Sao thế?” Hai vị đội trưởng thực địa quả nhiên chú ý ngay, đề tài Tiểu Ngọc bị ném ra sau đầu.

Soái Lãng chỉ Hàm Cường: “Tên to xác này, cao tới 1m9, râu quai nón, đồng tính, đặc trưng rõ thế này, đồn công an dùng một ngày là tra ra … Còn tên Lão Oai này thì có tiền án.”

“Sao cậu biết?” Đội trưởng Hình không tin, chứ còn gì nữa, tên còn không biết, lại biết người ta có tiền án là sao?

“Hắn đánh tôi, từ thủ pháp đánh nhau của hắn có thể nhìn ra.”

“Bị ăn đòn mà phán đoán ra được à?” Đội trưởng Tục thắc mắc, hắn rất hứng thú với chàng trai ngày một quái dị này, hôm nay người này đem lại tin tức quá nhiều, hơn nữa còn chọc đám người kênh kiệu trên sở tỉnh cuốn xéo, nên rất rõ thiện cảm.