Q1 - Chương: 363 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (6)
“Đúng, người bình thường đánh không biết nặng nhẹ, đánh không suy nghĩ, đôi khi đánh không ngừng gây mất mạng, rất nguy hiểm, có khi đánh máu me be bét mà chỉ toàn là thương tích ngoài da.”
“Ở việc này phải nói cảnh sát đánh người có trình độ nhất, đánh cho lục phủ ngũ tạng muốn nôn ra ngoài, da thịt thì vẫn lành lặn nguyên xi, tôi từng thấy bọn trị an đánh người ta, nhìn bình thường lắm, nhưng ba tháng sau về mới khôi phục lại, thủ đoạn bẩn vô...”
Soái Lãng đang nói thuận mồm chợt phát hiện đống cặp mắt nhìn mình rất bất thiện, vội bẻ lái cực gắt: “ À, đang nói Lão Oai, tên này ở trong phòng tối đánh tôi hai lần, đánh thì siết cổ, đá thì nhè vào bụng, hông, thở không nổi... Đây là cách đánh của lưu manh kinh nghiệm, một đá là loại bỏ sức chiến đấu rồi...”
“Cho nên hẳn là hắn có tiền án, lưu manh đánh nhau ngoài đường không chơi như thế, đây là loại được rèn luyện, phải có thực tiễn nhiều nữa, vậy khả năng hắn có án rất cao, nhất là án cố tình gây thương tích.”
Hợp lý, hai vị đội trưởng nhìn nhau gật gù, vậy là không thể giả được, lại chỉ Lão Sạn: “Người này thì sao?”
“Tên này hiểm đấy, nói ít, cũng không đánh người... Vị trí hẳn là cao hơn Hàm Cường và Lão Oai, chắc là tên đứng đầu trong ba người.”
Thu hoạch rất khả quan, ít nhất có ba nghi phạm trực tiếp, nếu ba tên này phạm án không nghiêm trọng, hẳn là dễ tra hơn Lương Căn Bang. Phó cục Lô và chính ủy Đồng đi vào, hỏi thăm vài câu, đặt một cái túi lên bàn, té ra là bữa ăn khuya tới rồi, xúc xích, bánh mỳ, mì gói, dưa muối... cả một đống.
Tiểu Mộc ở đây địa vị thấp nhất nên tay chân nhanh nhẹn chia cho mọi người. Thả lỏng một cái Soái Lãng liền ngáp dài, kỳ thực nãy giờ y là người hao tổn tâm trí nhất, vừa phải kể chuyện này ra lại làm sao làm nhạt sự xuất hiện của Tang Nhã, không dễ dàng. Đám cảnh sát chẳng buồn ngủ tí nào, thảo luận rất hăng, nhìn thời gian đã 1 giờ hơn.
Phó cục Lô an bài đội trưởng Tục kể cho Soái Lãng biết tình hình vụ án, đương nhiên là vắn tắt thôi, vì Soái Lãng biết quá nhiều, là nhân chứng giá trị, nếu y biết khái quát về vụ án, nói không chừng giúp ích nhiều hơn.
Không ai để ý, Soái Lãng đem toàn bộ sự phòng bị đặt vào nữ nhân tên "Tiểu Ngọc", trừ sự kiện này hàm hồ, còn tất cả cái khác đưa ra hết sức tỉ mỉ, 9 phần thật, 1 phần giả, nên mọi người đều coi là thật. Thậm chí ngay cả Thịnh Tiểu San là người dạy y bắt chuyện với nữ nhân cũng không che giấu, dù đi chứng thực cũng xác nhận được, đây là sự kiện bất ngờ.
Trong một tháng qua vụ án trong miệng đội trưởng Tục Bình chỉ vài câu qua loa, án phát sinh ngày 19 tháng 4, đột phá 1 tháng 5, bắt được bốn tên bán thẻ ngân hàng, trong đó liên quan sâu nhất là Đậu Nha Đậu Học Văn, từng cùng "Bang gia" gặp nhau một lần, nhưng đó là 2 năm trước. Về sau giao dịch với "Bang gia" đều thông qua "Sơn Miêu". Theo điều tra có 1300 thẻ qua tay "Sơn Miêu" tới tay “Bang gia"... Giai đoạn thứ nhất trọng điểm ở "Sơn Miêu", nhưng "Sơn Miêu" lại như bốc hơi khỏi nhân gian, vụ án bế tắc.
Soái Lãng gật gù: “Chuyện bình thường, gây ra vụ án lớn thì ai chẳng trốn đi một thời gian.”
“Đúng, khó là ở chỗ đó, dù hôm nay cậu cung cấp rất nhiều thông tin, nhưng không giúp vụ án tiến triển nhiều, tới giờ chúng tôi chỉ nắm được vài bức ảnh nghi phạm không xác định. Soái Lãng, chẳng phải chiều nay cậu nói với Tiểu Phương có cách bắt được bọn lấy tiền sao... Tìm ra chúng thế nào, nói ra xem...” Phó cục Lô vì đại cục phải khách khí Soái Lãng.
Soái Lãng ngớ người: “Hả? Cháu có nói thế à?”
“Định chối à? Tiểu Mộc là người làm chứng.” Có lẽ trong này duy nhất Phương Hủy Đình là người duy nhất không thèm khách khí với Soái Lãng.
Tiểu Mộc đang úp mì gói gật đầu: “Đúng, anh ấy nói thế.”
“Tiểu Soái, không phải cậu che giấu gì chứ?” Đội trưởng Tục cố ý nói: “Sao tôi cảm thấy như cậu biết chúng ở đâu thế?”
“Oa oa oa... Nghe anh nói kìa, tôi biết ngay không thể cộng sự với cảnh sát mà, biết vì sao người dân không muốn hợp tác với cảnh sát không, vì đi tố cáo liền bị các anh nghi ngờ... Không tin các anh tra đi, toàn bộ lời khai của tôi, bắt chuyện, bị tập kích, nơi bị giam... Chỗ nào không chứng thực được, cứ giam tôi lại... Tôi là người bị hại, di động, ví tiền, đồng hồ, mất đến mấy nghìn, tôi đi đâu kêu oan đây?.
Soái Lãng trút ra một đống oan ức, Tiểu Mộc vội bê bát mì tới an ủi, nhưng y ngồi bóc xúc xích ăn, làm vẻ mặt hậm hực không thèm để ý.
Thực ra không nói gì quá đáng, chỉ muốn lừa Soái Lãng nói ra tình huống y biết thôi, đa phần quen mồm, cảnh sát nói năng vậy là lịch sự rồi, ai ngờ y lại khó ở như vậy. Vì thế đội trưởng Tục phải hạ mình xuống: “ Soái Lãng, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi đang thỉnh giáo thôi, cảnh sát phá án không thể thiếu sự hợp sức của người dân, đi theo con đường quần chúng là đường lối cơ bản của chúng tôi.”
“Đúng đúng, phải dựa vào quần chúng tốt mới làm lên được việc, nhất là cậu đấy Soái Lãng, nếu cậu dẫn đầu điều tra, có khi phá rồi ấy chứ.” Đội trưởng Hình cũng nói.
Mỗi người một câu, đưa Soái Lãng lên tận mây xanh, y giơ ngón cái: “Anh nói đúng, vụ này rơi vào tay tôi, cần gì một tháng, một tuần là phá rồi.”
Cả đám cảnh sát nghẹn nước bọt của chính mình, cho ít ánh sáng y lại tưởng mình là mặt trời, không coi cảnh sát ra gì rồi.
Hai vị đội trưởng sầm mặt, người ta nói chỉ cần một tuần, mình cả tháng chưa đi tới đâu, không phải vả vào mặt mình à?
Phương Hủy Đình thấy Soái Lãng đưa miệng đi chơi quá xa rồi, nháy mắt với y, y chẳng thèm để ý, cô bực mình không thèm để ý tới thứ người này nữa, mở hộp mì ra ăn.
Chính ủy Đồng phải đứng ra giảng hòa: “Mọi người ăn đi, ăn đi... Soái Lãng, chuyện không đơn giản như cậu nói đâu, vụ án này cha cậu cũng tham gia, hội nghị phân tích vụ án lần trước cha cậu cũng có mặt, nhưng không nói được điều gì.”
Không tệ, quả nhiên là làm chính ủy, di chuyển mâu thuẫn khéo léo, mấy vị cảnh sát sắc mặt khá hơn, ai ngờ Soái Lãng thích gây shock: “Cha tôi không so với tôi được, ông ấy là đồ cổ rồi, chỉ bắt được bọn lừa đảo lặt vặt trên tàu thôi, mấy thủ đoạn bây giờ ông ấy biết sao được, cầm cái smartphone lên còn chả biết bấm số ở đâu ấy chứ.”