← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 364 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (7)

Thế này còn ai nói gì nổi nữa, đến phó cục Lô cũng thấy phải lên tiếng cho bạn học: “Vậy cậu nói đi, tôi xem hai cha con cậu, ai hơn ai.”

“Không phải cháu không nói, mà nói ra lại sợ bị coi là nghi phạm.” Soái Lãng bê bát lên húp nước canh, ăn rất ngon miệng, lại bắt đầu gây khó dễ.

“Chậc, đã bảo cậu là đồng chí tốt mà, ai coi cậu là nghi phạm chứ? Hiệp trợ cảnh sát đả kích tội phạm là nghĩa vụ của công dân, cậu xem hai vị đội trưởng cả tháng chưa về nhà, Tiểu Mộc và Tiểu Phương cả tháng nay chưa có ngày nghỉ... Tôi biết cậu có tâm lý đề phòng cảnh sát, tôi thừa nhận trong đội ngũ có những con ngựa hại bầy, ví như sự kiện phân cục nhảy tới đồn công an xử lý sự kiện trị an... Nhưng không thể phủ nhận, cảnh sát làm chuyện tốt nhiều hơn chuyện xấu, mọi người ở đây vất vả vì cái gì?” Phó cục Lô hết lời vỗ về.

Hai vị đội trưởng mặt đầy lo âu, Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình mệt mỏi, phó chính ủy Đồng chưa già đã yếu, Soái Lãng nhìn thấy hết, nói tới cảm thụ trong chuyện này, y cũng sâu sắc không kém gì ai trong đây, cha y chính vì thế này mà bỏ bê gia đình, mâu thuẫn với mẹ y, cuối cùng là hôn nhân tan vỡ.

Không nói gì cả, động tác Soái Lãng dừng lại, trong ánh mắt thận trọng mà trầm tư của y, Phương Hủy Đình nhìn ra được nỗi lòng của y, Soái Lãng kỳ thực muốn nói, rất nhiều điều để nói.

“Tôi biết các vị không vắt kiệt thông tin tôi biết là không chịu thôi, không quan tâm tôi là người bị hại, là nhân chứng hay là người tố cáo.” Soái Lãng vừa lên tiếng đã khiến mấy cảnh sát trợn mắt lên: “Tôi hiểu, các vị đôi khi dùng thủ đoạn phi thường, là muốn tốt cho mọi người, kỳ thực tôi rất phục cha tôi. Từ nhỏ tôi muốn làm cảnh sát đấy, có điều về sau bản thân sống tệ quá, đứng ở phía đối lập với cảnh sát nhiều hơn là chung chiến tuyến, đối phó nhiều nên mới đề phòng cảnh sát, tôi thấy mình ghét cảnh sát thật vô lý... Dù sao lý tưởng này coi như bỏ.”

Mọi người cười thiện chí, không ai hỏi gì, biết một khi cảm động mà nói ra, mọi đề phòng bỏ xuống, ngừng nói còn khó hơn. Chỉ có Phương Hủy Đình thầm bĩu môi, tin lời ma quỷ này của y là đồ ngốc.

“Được, tôi nói, nếu muốn nghe thì nghe, coi như tôi đoán bừa đi... Ngày 1 tháng 5 chị Phương và Tiểu Mộc tới đón tôi về nhà, chuyện này tôi chưa cám ơn chú Lô, chú Đồng... Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy về vụ án này, tôi cũng mất rất lâu mới đem chuyện mình gặp phải liên hệ được tới vụ án... Để tôi nói suy nghĩ của mình.”

Soái Lãng mắt trống rỗng nhìn vào xa ăm, tư duy dừng lại ngày đó, ngày y nắm tay Tang Nhã chạy, bị đánh đập, giam giữ, rồi hai người trốn thoát, đó là quãng thời gian ấm áp mà ngắn ngủi: “Mọi người đừng kỳ vọng tôi biết nghi phạm, vô ích, tôi không biết gì đâu, sau khi biết tới vụ án này, tôi suy nghĩ rất nhiều, vụ án này chia làm năm phần.”

“Thứ nhất, những kẻ bán thẻ không cần nói. Thứ hai là kẻ liên hệ với người lập kế hoạch, cũng là người là người liên quan tới thẻ ngân hàng, thậm chí tổ chức rút tiền, Sơn Miêu rất hợp vai trò này. Thứ ba là những kẻ rút tiền, chúng là đội ngũ cơ động, từ phương tiện giao thông của chúng, hằn là tuyển ở địa phương. Thứ tư, người đứng sau vụ án, Lương Can hay Lương Căn Bang. Thứ 5, người đứng sau lưng Lương Can...”

“Khoan đã, ý cậu nói, Lương Can còn chưa phải nghi phạm cuối cùng?” Phó cục Lô xen vào, chính là điều mọi người quan tâm, nếu băng nhóm tội phạm này mà phức tạp như Soái Lãng nói thì tính chất mà sở tỉnh xác định cho vụ án này là sai rồi, mấy cặp mắt nhìn chòng chọc vào Soái Lãng còn chưa biết mình vừa chọc ra cái lỗ thủng lớn thế nào: “Liệu có khả năng đó không? Vậy há chẳng phải thành tổ chức lừa đảo mang tính toàn quốc à, có một lĩnh tụ chỉ huy đám người như Lương Căn nam chinh bắc chiến sao?”

Đây đúng là chuyện cười, bây giờ hệ thống cảnh vụ ngày một hoàn thiện, có những tên tội phạm vô cùng lợi hại, có thể gây án xong thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát, có hình thức tội phạm mới mẻ mà cảnh sát không biết. Nhưng nếu bảo tội phạm có thể phát triển tới hình thành tổ chức nghiêm ngặt mang tính toàn quốc thì hoang đường.

Chàng trai này tưởng tượng quá nhiều rồi.

“Không phải có khả năng hay không, mà nó vốn tồn tại rồi... Vụ án này, tôi coi như một vụ lừa đảo, nếu tôi là đại lão, tôi sẽ thiếp lập lên một bộ khung chỉnh thể.”

“Bước thứ nhất, tôi chiêu mộ người thực thi lừa đảo, là kẻ gọi điện liên hệ trực tiếp với người bị hại, phải là người giỏi nắm bắt tâm lý, am hiểu dẫn dắt ngôn ngữ, khiến đối phương mắc bẫy. Thứ hai, cần lập nên đội ngũ chuyên thu thập thông tin để lựa chọn mục tiêu, những nhân vật này phải có được nguồn tin độc đáo. Thứ ba là tìm một người làm đại diện, chính là kẻ như Lương Can, loại này phát triển xuống dưới, trừ trung gian tới người lấy tiền.”

“Như thế tôi có một dây chuyền từ thu thập tin tức, thực thi lừa đảo, chia nhánh tiền tang vật, rút tiền khác vùng... Đây là sự phát triển của tổ chức lừa đảo kiểu cũ, có người thăm dò, có người chọn mục tiêu, có người lừa đảo và người đoạn hậu.”

“Ở thời đại thông tấn phát triển thế này, tổ chức gây án vượt tỉnh, thâm chí là toàn quốc đều có thể.... Tôi nói Lương Can chưa phải kẻ cuối cùng, vì mọi người cứ xem cơ cấu tổ chức của hắn đi, toàn là đám lưu manh với kẻ thất nghiệp, nhiều khâu trong vụ lừa đảo này mà đám kia không làm nổi.”

“Ví như làm sao tiếp xúc được với thông tin người bị hại, nên nhớ phải biết cả tiền trong tài khoản của họ nữa đấy, đám lưu manh làm nổi à. Hay như đối thoại với nghi phạm, dụ người ta vào bẫy, chẳng lẽ Lương Can tự làm?”

“Hắn còn tựa chia tiền tới mấy chục tài khoản khác nhau luôn? Tôi không nghĩ một người nửa đời đi sửa vô tuyến điện kiếm chút tiền lẻ lại có thể có nhiều năng lực như thế, vì thế sau lưng hắn có người khác, chính là người chỉ dẫn cho hắn mánh khóe lừa đảo này...”