Q1 - Chương: 365 Chim lạ vào rừng, tất cả thất kinh. (8)
Soái Lãng giảng giải đâu vào đó, một bên chăm chú lắng nghe, Phương Hủy Đình trong lúc hoảng hốt cảm tưởng như cấp trên tới chỉ đạo công tác vậy.
Đã thế những người khác còn không ý thức được điều này, đội trưởng Tục lẩm bẩm: “ Rất hợp lý, tổ chức gây án xuyên tỉnh cũng cần quá trình làm từ nhỏ tới lớn, nếu như cậu nói kẻ này đột nhiên nửa năm kiếm được 1000 vạn, mà trước Tết còn bị chủ nợ đòi nợ, rất có thể hắn được cấp cao hơn lựa chọn.”
“Đúng, giống như đám cho vay nặng lãi luôn rình con mồi đang lúc gặp khó khăn vậy. Toàn cục vụ án này là gì tôi chưa biết, nhưng phá giải từng mắt xích lại không khó, nên chúng ta bắt đầu ở kẻ lấy tiền đi. Hà hà, đám này thực ra đã để lộ quá nhiều sơ hở rồi...”
Soái Lãng nói tới đó phát hiện hai vị đội trưởng hoang mang lại xấu hổ, như thế y đang mắng họ, đơn giản vậy mà không nghĩ ra: “Tôi không có ý nhắm vào ai đâu, ý tôi đó chỉ là suy nghĩ của tôi, nếu không đúng mọi người cứ bảo tôi dừng nhé...”
Không ai nói gì cả, được rồi, người ta cũng biết khiêm tốn rồi, nói gì được nữa, cứ nghe xem sao.
“Hơn 20 kẻ rút tiền, tôi tin các vị tra ngược qua camera rồi, nhưng không chụp được ảnh không che mặt của chúng đúng không? Nếu chụp được thì đã có đột phá rồi.” Soái Lãng tiếp tục nói.
Đội trưởng Tục gật đầu, đúng là thế, lý luận thì sau khi lấy được tiền đi ra, thế nào cũng phải chụp được ảnh chúng bỏ đi lớp ngụy trang chứ, nhưng mà thông qua camera giám sát giao thông lại không có ai thể hình đặc trưng nào phù hợp, đó là điểm khiến mọi thứ bế tắc.
“Có thể chui vào ngõ, Trung Châu chúng ta nhiều ngõ nổi danh toàn quốc.” Đội trưởng Hình nói.
“Đúng, hai mấy người đều chui vào ngõ, trước tiên nói lên chúng không gây án lưu động, thứ hai, đều là người Trung Châu, ít nhất đại bộ phận là thế. Nếu không vì sao điểm rút tiền toàn là nơi tiếp giáp thành phố mới và cũ, nơi xa nhất thậm chí cách nhau 17 km? Mọi người có nghĩ tới không, trực tiếp tới đại sảnh ngân hàng phục vụ 24/7, ở đó có bảy tám máy, thậm chí mười mấy máy rút tiền, rút trăm vạn cũng không thành vấn đề, sao cần phiền thế?”
Đội trưởng Tục được lời nói của Soái Lãng làm lối suy nghĩ thoáng hơn hẳn, nếu là gây án lưu động chúng sao có thể chui hết cả vào ngõ không ra, nếu gây án lưu động sao phiền toái rút tiền nhiều máy như thế? Đằng nào chẳng làm một lần rồi chạy, sợ gì chứ, vậy thì chúng phải là người bản địa.
Đừng nói đây là kết luận nhỏ, phá án chính là tập hợp vô số thông tin nhỏ nhặt đó góp lại.
Vì thế giờ thực sự chú ý lời Soái Lãng rồi.
Soái Lãng tiếp tục: “Người vạch ra kế hoạch này phải là người bản địa, nên hắn mới bất tri bất giác lợi dụng am hiểu địa lý vào trong kế hoạch của mình, đây là kiểu thói quen tư duy... Cũng nói lên ý thức chống điều tra của hắn rất cao, không chỉ khi gây án, kéo dài tới cả khi gây án xong.”
Mọi thứ đơn giản vậy thôi, như bày ra trước mặt như thế rồi, phó cục Lô nhìn chính ủy Đồng, sở tỉnh tổ chức không ít hội nghị phân tích hành vi, kết quả thế nào? Rất khoa học, rất sâu sắc, kết quả chẳng bằng mấy lời nông cạn của Soái Lãng. Cũng phân tích ra là người đương địa gây án đấy, nhưng nghe không hiểu, cũng không thuyết phục như Soái Lãng nói.
“Nếu đã là dân bản địa thông thạo như thế, lại có ý thức chống điều tra cao, vậy là không thể tìm ra chúng rồi.” Phó cục Lô hơi thất vọng.
“Không, cháu nói rồi, phá giải trò của bọn chúng không khó mà, camera giám sát ở nhà hàng thế nào cũng có ảnh không che mặt của chúng khi đó chúng còn chưa rút tiền nên không che mặt. Nếu mọi người chê cách này vẫn phiền thì còn cách đơn giản hơn đấy.” Soái Lãng nói.
Lại còn có cách đơn giản hơn nữa, rốt cuộc đơn giản cỡ nào, mấy cảnh sát cười khổ, hôm nay tổn thương tự tôn quá rồi, nhưng không thừa nhận không được, những lời Soái Lãng nói chẳng có gì cao siêu hết, đơn giản, dễ hiểu... chỉ có một vấn đề là, làm sao họ không nhìn ra?
Không biết Soái Lãng cố ý không, mỗi lần y nói ra mấy lập luận hết sức đơn giản, người ta cười méo thêm một phần.
Soái Lãng thấy xung quanh im lặng, lại sợ mình trình độ văn hóa mình không cao, chuyên môn không có, diễn đạt không tốt, người ta không hiểu, dùng cả tay minh họa: “Mọi người nhìn không ra là vì quen nhìn sự việc diễn ra liên tục, giống như làm ảo thuật vậy. Nhưng mà lấy máy quay 400 hình/ giây xem, đảm bảo thủ đoạn bị vạch trần hết... Sơ hở trong quá trình lừa đảo của vụ án này cũng vậy.”
“Tôi chiếu chậm cho mọi người xem quá trình, nếu tôi là Lương Căn Bang, khi tìm được nữ nhân có thù oán kia, không tự ra mặt, mà điều động đội ngũ thủ hạ mà tôi chiêu mộ được...”
“Trong quá trình đó, hoặc sau đó tôi được tuyến trên thông báo tiền vào tài khoản, tôi sẽ đem thẻ tài khoản mình có được cung cấp cho tuyến trên, tuyến trên chia tiền sang từng tài khoản thành số tiền nhỏ... Vì bảo mật, tôi không tụ tập đám thủ hạ lại sai chúng tới địa điểm chỉ định, tôi phân tán chúng ra, sơ hở ở đây...”
Soái Lãng uống một ngụm nước: “Vẫn vì lý do bảo mật, an toàn, tôi không thể giữ liên lạc liên tục, cũng không thể có quan hệ quá sâu với chúng, khó khăn là gì?”
“Đó là đảm bảo chúng phải nghe lời.” Đội trưởng Tục rất có kinh nghiệm thực tiễn.
“Đúng mà cũng chẳng đúng, khó là ở tiền... Tất cả là vì tiền, liên hệ không chặt chẽ chẳng lẽ không sợ đám người kia rút tiền xong chạy luôn à? Làm việc này làm gì có kẻ nào tử tế, lá gan chúng cũng có … Lại đông như thế, lấy gì đảm bảo chúng rút tiền xong mang về cho mình? Hơn hai mươi tên chạy một nửa cũng tệ rồi.” Soái Lãng lại hỏi rồi, cảm giác giáo dục người khác rất ưu việt.
“Thế thì phải có chuyện khiến chúng kiêng kỵ, không dám nuốt tiền.” Đội trưởng Tục đoán.
“Hoặc là lấy gia đình uy hiếp?” Đội trưởng Hình cũng đoán.
Soái Lãng xua tay: “ Tôi cũng nghĩ tới rồi, nhưng mà vài vạn thôi, đông người như thế, sao bắt gia đình người ta uy hiếp được, lại lấy bao người nữa ra làm việc này? Không phải rườm rà thêm à?”
“Còn nắm thóp nhiều người thế cũng không dễ, sợ uy danh càng không, bọn lừa đảo trốn càng sâu càng tốt, chẳng lý gì đi gây chú ý, mà nếu nổi tiếng thế chẳng thể nào mọi người tra lâu thế chỉ có mỗi bức ảnh...”
“Tôi nghĩ, vẫn ở tiền, có một phương thức đơn giản vẫn là tiền, ví như rửa tiền ấy, dùng 10 vạn có thể đổi lấy 12, 13 vạn tiền bẩn lai lịch không rõ ràng, đây là vụ làm ăn đấy, giống làm ăn bây giờ, gửi tiền trước, hàng sau, cùng lắm tiền tới giao hàng.”