Q1 - Chương: 366 Nói nhiều ắt sai, hối thì đã muộn. (1)
“Tôi hiểu rồi.” Đội trưởng Tục vỗ bàn đánh sầm một cái: “Ý cậu là những tấm thẻ có tiền kia cũng là thứ hàng bán được, chúng không đi rút tiền đem về cho kẻ cầm đầu, mà là đi rút tiền cho bản thân, vì chúng mua lại số tiền trong thẻ rồi.”
“ Đúng, đây là loại khả năng an toàn nhất, khi rút tiền xong là quá trình phạm tội cũng kết thúc, không cần tụ tập lại ăn chia nữa, vì trước đó đã dựa vào tỉ lệ để thu hồi rồi tiền tang chứng rồi. Những kẻ kia rút tiền xong việc là đường ai nấy đi, không ai quản ai hết. Trong tất cả phương thức, thì cách này hệ số an toàn cao nhất.” Soái Lãng nói chắc nịch
“Cách này có vấn đề mà cậu chưa giải quyết.” Đội trưởng Hình chỉ ra vấn đề: “Người rút tiền bằng vào cái gì tin trong thẻ của Lương Căn Bang có tiền, lại còn nhiều hơn số tiền hắn đưa Lương Căn Bang.”
“Đó là loại niềm tin đặc thù giữa bọn tội phạm với nhau, loại niềm tin này có thể kiến lập trước khi chúng đi vào con đường phạm tội, hoặc là số lần phạm tội thành công. Nói một câu khó nghe, chuyện làm ăn càng bẩn, càng chú trọng chữ tín, nếu không chẳng làm nổi lần sau.” Soái Lãng làm động tác cứa cổ.
Trong toàn bộ lập luận của Soái Lãng tới giờ, có điểm này là khiến người ta thấy khó tán đồng nhất, niềm tin vốn là thứ xa xỉ rồi, huống hồ một đám tội phạm lại đi tin nhau? Thế chẳng có mấy trò đen ăn đen đấy à?
Phương thức tư duy của cảnh sát là cái gì cũng phải chú trọng chứng cứ, đáng tiếc, chứng cứ đang là thứ họ thiếu nhất, đội trưởng Tục châm thuốc rít sâu một hơi: “Được, tạm coi giả thiết của cậu thành lập đi, vậy thì cậu tìm thế nào?”
“Ngày hôm đó đám người vây đánh tôi là đội ngũ lấy tiền, bọn chúng không thể đánh nhau còn cất mấy vạn trong người, không cẩn thận mất thì sao? Vậy là khi đó chúng chưa lấy tiền... lại nói, nếu chúng mang tiền đi mua thẻ, chẳng lẽ hôm đó tất cả chuẩn bị sẵn tiền? Bọn chúng biết hôm đó có vụ làm ăn sao”
“Rất đơn giản, khi nhận được thông báo tuyến trên, đám người lấy tiền cũng nhận được thông báo chuẩn bị tiền... Nếu chưa chuẩn bị tiền, bọn chúng hẳn phải từ khoảng 8 giờ tối tới lúc lấy tiền đi lấy tiền ở máy ATM nào đó...”
“Đây là điều kiểm chứng rất dễ, tới máy ATM đó xem lịch sử giao dịch, so với đặc trưng diện mạo là rõ, chúng có thể dùng biện pháp chống điều tra khi xảy ra vụ án và sau vụ án, chẳng lẽ trước đó cũng dùng luôn?”
Suy đoán quá to gan, to tới không tin nổi, to tới tới cảnh sát ngồi đây đều nhìn Soái Lãng với vẻ hoài nghi, vì lập luận của y dựa trên 2 cơ sở thiếu vững chãi, một là sự tin tưởng giữa đám tội phạm, hai là đám người bao vây y chính là những kẻ đi rút tiền.
Soái Lãng chơi liều luôn, ném ra một suy đoán lớn hơn: “Bây giờ ít ai mang lượng lớn tiền mặt như thế, tôi nghĩ nói không chừng một số tài khoản tối hôm qua rút tiền, hôm sau lại đi gửi tiền... Số đó hẳn là người rút tiền. Tôi nghĩ vì bố trí tỉ mỉ và năng lực chống điều tra rất cao khiến chúng tự tin, hơn nữa thành công không chỉ một lần, vì Lương Căn Bang nửa năm kiếm được hơn nghìn vạn, vậy những kẻ theo cũng phát tài không ít... Tôi chỉ nghĩ được chừng đó thôi, bao nhiêu điều có thể chứng thực, tôi cũng không biết.”
“Thế này thì thật khó tin quá rồi.” Phó cục Lô chỉ có thể cười khổ thôi, đến chính chủ cũng thừa nhận thế rồi còn nói gì được nữa.
Đội trưởng Hình đứng dậy làm vài động tác tập thể dục: “Soái Lãng, cậu lập luận cũng ra dáng lắm, học ở đâu vậy?”
“Tôi từng báo danh vào trường cảnh sát tỉnh, cha tôi dạy kèm nửa năm.” Soái Lãng quẹt mũi nói có chút xấu hổ.
“Vậy sau đó?” Phó chính ủy Đồng hỏi một câu rất không nên hỏi.
“Thế nên tôi bảo cha tôi lạc hậu, tôi tất nhiên không đỗ, người ta không kiểm tra mấy cái đó, cha tôi dạy phí công...” Soái Lãng nói qua loa, cha y lạc hậu quá rồi, giờ thi vào trường cảnh sát cũng thi kiến thức không khác thi đại học là bao, y không trượt mới lạ.
Một đám cảnh sát cười thiện chí với anh chàng thi trượt, phó cục Lô đưa ánh mắt hỏi hai vị tổ trưởng thực địa xem có đáng điều tra theo hướng suy nghĩ này không? Đội trưởng Hình gật đầu, vì xác nhận điều Soái Lãng nói không khó, vỗ vai Soái Lãng: “Soái Lãng, khá lắm, cha nào con nấy, thế có đoán được tiếp theo sẽ thế nào không?”
“Tiếp theo là muốn tôi chỉ nơi bị giam phải không?” Soái Lãng nghĩ một chút rồi nói.
“Đoán đúng rồi, không cần phải giải thích với cậu ta nữa, thằng bé này không minh, giác ngộ cao.” Phó cục Lô đứng dậy.
Té ra là muốn tự mình nói ra, thế thì mình không ý kiến được gì rồi, tiếp đó Soái Lãng cùng Tiểu Mộc, Phương Hủy Đình luân phiên lái xe, Tục Binh dẫn nhóm thực địa, ba chiếc xe lên đường ngay trong đêm.
Ánh trăng hương thôn ẩn sau đám mây dày, khắp nơi chỉ còn một màu đen kìn kịt xòe tay không thấy ngón. Bầu trời thẫm màu bao phủ cả vùng hỗn độn, dù căng mắt nhìn cũng chỉ thấy cái bóng cành cây, mái nhà, bên tai gió thổi vi vu, lẫn vào đó là tiếng con dế mèn kêu không biết mệt mỏi, thi thoảng còn có tiếng dơi, khiến người ở gần rợn tóc gáy.
“Đội trưởng Hình, hay là chúng ta xông vào cho xong, còn phải đợi tới bao giờ, đã 4 giờ hơn, đợi nữa thì trời sáng mất.”
Trong chiếc xe cảnh sát, đội trưởng Tục Binh xem đồng hồ, lại lần nữa hỏi đội trưởng Hình, mất hơn một tiếng tới được chỗ Soái Lãng chỉ điểm.
Nơi này nằm ngoài địa phận Trung Châu, là giao giới với Trường Cát, thuộc thôn Hà Chử xã Hàn Vương Tp Trường Cát, là khu vực lực lượng cảnh sát rất mỏng, bọn họ tới nơi liên hệ với cục công an thành phố, rồi đồn công an đương địa, sau đó đợi hai tiếng rồi chưa thấy đâu.
Đội trưởng Hình quan sát bóng đêm đen ngòm xung quanh, bốn đội viên đi cùng thêm vào Tiểu Mục đều phái tới cắm chốt ở kiến trúc không xa, đêm khuya sương dày, điều kiện gian khổ, hắn vẫn lắc đầu: “Đợi thêm đi, chẳng may vào nhầm chỗ thì ăn nói thế nào, đang lúc chỉnh đốn kỷ luật gắt như vậy, đừng đâm đầu vào xui xẻo... Nơi này ngoài thành phố …”
Nếu là trước kia chấp hành cảnh vụ, chỉ cần có tin tức nghi ngờ, gần như hình cảnh sẽ phá cửa xông vào bắt người, có điều bây giờ làm cảnh sát không dễ dàng thế nữa rồi, bắt đúng mười nghi phạm chẳng có công, bắt sai một người bình thường là tội lớn.
Tục Binh biết băn khoăn của hắn: “Không sai được đâu, cách Trường Cát chừng 40 km, cách quốc lộ 800 mét, vật tham chiếu là một tháp tín hiệu di động, đối diện với kênh nước, cách thôn tiếp theo 5 km, Soái Lãng nhớ kỹ vậy mà.”
“Vậy càng đợi, có cảnh sát địa phương hỗ trợ, chúng ta đàng hoàng kiểm tra có tốt không, dù gì cũng đợi hai tiếng rồi, đợi thêm chút nữa đi.” Đội trưởng Hình nói.