← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 367 Nói nhiều ắt sai, hối thì đã muộn. (2)

Tục Binh thở dài, thời tiết này côn trùng với muỗi nhiều, thương cho đám đội viên nấp ở kiến trúc xung quanh, có điều biết làm sao, kiếm cơm nghề này là vậy, làm hình cảnh ra thực địa, ai cũng qua cuộc đời như thế. Vặn mình một cái lại hỏi: “Lão Hình, thấy thằng nhóc Soái Lãng ra sao?”

“Ra sao là sao?”

“Con người ấy.”

“Con người làm sao?”

“Chậc, ý tôi là, anh không thấy thằng nhóc đó quái dị à?”

- Thế à?

“Gì, anh không phát hiện sao? Ổ đa cấp ở đường cao tốc tới sân bay là do nó khơi ra, đó là việc trước khi tôi vào tổ công tác nên không biết rõ. Tôi tham gia là vụ án lừa đảo qua điện thoại, tin tức Tiểu Mộc và Phương Hủy Đình đem về phá hang ổ bán thẻ ngân hàng, kinh động cả sở tỉnh... Rồi hôm nay, đưa Soái Lãng về, y vẫn biết tin về vụ án... Thế có quái dị không?”

Quá nhiều trùng hợp trong mắt cảnh sát đều đáng nghi ngờ, đội trưởng Hình trầm ngâm: “Anh hoài nghi cái gì, chẳng lẽ cậu ta cũng tham gia lừa đảo?”

“Chưa tới mức, nhưng anh nghĩ xem, động cơ của cậu ta là gì?”

“Động cơ à? Nhìn không ra.”

“Đúng, vấn đề là ở đó, nếu cậu ta dính líu tới tội phạm, chọc ngoáy lung tung thế này chắc chắn bị người ta bịt miệng, sớm muộn cũng phơi xác đầu đường. Nhưng phàm là người như thế sẽ không hợp tác với chúng ta. Còn nếu là người dân thành thật, làm sao có chuyện liên quan tới nhiều vụ án thế... Ài, nhà Lão Soái sinh ra thứ quái thai.” Tục Binh kết luận.

“Ừ thì quái thai nhưng giúp chúng ta như thế thì đâu phải chuyện xấu, đừng nghĩ theo hướng xấu chứ, nếu anh nói động cơ, tôi thấy cũng rõ mà.”

“Thế à?”

“Chứ còn sao.”

“Cái gì thế?

“Không phải cái gì, mà là người.”

“À, anh nói Phương Hủy Đình.”

“Chứ còn sao.” Đội trưởng Hình tuổi khá cứng rồi, nhìn có vẻ thấu sự đời: “Ánh mắt chú nhóc đó nhìn Phương Hủy Đình khác lắm, nhìn chúng ta luôn nhìn thẳng, bình thản, mỗi lần nhìn cô bé đó là lại lấm lét, mà cô bé đó nhìn lại cũng thế, có vẻ giữa hai bên có gì đó... Khẳng định không phải cảnh sát và nhân chứng đâu, anh xem, cậu ta phân tích nhiệt tình như thế, vì cái gì, hăng hái hơn cả chúng ta.”

“Thế à?” Tục Binh tính cách thô hơn, nghĩ lại Soái Lãng và Phương Hủy Đình luôn cách nhau hai cái bàn, không tự nhiên lắm, có điều phủ định: “Không đúng, khiên cưỡng quá rồi, có thằng nhóc nào độc thân mà không nhìn Phương Hủy Đình như thế... Đừng nói họ, không phải giám sát Lạc trên tỉnh xuống chưa được bao lâu cũng suốt ngày chạy theo sau cô bé đó à?”

“Đúng thế, ai cũng muốn ngàn vàng mua nụ cười mỹ nhân mà, Soái Lãng cũng vậy mà thôi, chẳng qua y dùng thông tin vụ án.”

“Thôi, về sau anh đừng nhắc tới đề tài này nữa, nếu vụ án mà bị phá như thế thì tôi chẳng biết để mặt mũi vào đâu, từ khi nào chúng ta phá án nhờ hiệu ứng mỹ nữ vậy?” Tục Binh không hài lòng, đang lúc này di động reo, người của đồn công an rốt cuộc cũng tới rồi.

Tới thật rồi, một cái xe van cảnh sát già rụng răng, một vị hiệp cảnh và chỉ đạo viên đồn công an, sau khi hỏi qua tình huống, mấy người soi đèn pin bước thấp bước cao vào thôn, gõ cửa nhà trị an thôn, phó trưởng thôn kiêm chủ nhiệm trị an mời mọi người vào nhà.

Viên phó trưởng thôn mặt nhập nhèm nhìn ảnh: “À, thằng méo mồm nhà Lão Từ đầu thôn, vẽ giống thế, các anh đi qua nhà nó lúc vào thôn đấy, sao? Phạm tội à?”

Vậy là cả đêm không phí công rồi, hai vị đội trưởng mừng rỡ mời ngồi đưa thuốc lá ra mời.

...............................................

Gần 5 giờ sáng, Phương Hủy Đình khép mắt nghỉ ngơi, lần thứ n nghe thấy tiếng ngáy trầm bổng vang lên, tức tối cầm mũ cảnh sát trên bảng điều khiển ném ra sau xe.

Soái Lãng đang ngủ say, bị thứ gì đó ném trúng mặt, choàng tỉnh chửi luôn: “Con mẹ đứa nào dám đụng vào tao...”

Vừa rồi trong mơ thấy đội xe hàng rầm rộ đi vào khu phong cảnh, thấy Lâm Bằng Phi cười gằn, mơ thấy thị trường mình vất vả gây dựng bị hàng hóa khổng lồ đè sập, mơ thấy Lý Chính Nghĩa, Tần Nhiễm, Diệp Dục Dân tiến về phía mình. Lại lần nữa bao nỗ lực trôi theo dòng nước, mèo lại hoàn mèo, đành dẫn Trình Quải, La Sách cúi đầu rút lui.

“Đến ngủ mơ cũng chửi người được, anh giỏi thật đấy, kiếm được chỗ một cái là ngáy khò khò.” Trong bóng tối có tiếng quát, rất giận dữ.

Ồ, thì ra chỉ là mơ, Soái Lãng thở phào, nằm trong xe ngủ hơi khó chịu, cử động cổ nói: “Tôi cả một ngày không ngủ ngon rồi đấy.”

“Xì, làm như mỗi mình anh không ngủ ngon vậy.”

“Các cô là cảnh sát, đó là công việc, tôi thì sao? Tôi đâu có nghĩa vụ chịu khổ cùng các cô.”

“Ai bảo anh tới, thèm vào.”

- Cô xem cô kìa, nếu không phải vì cô, tôi thèm mà tới.”

“Thôi đi, không chừng anh có mưu mô... Này, đi đâu đấy?”

“Đi đái, cô cũng muốn quản à?”

Hai người đối đáp câu nào câu nấy sặc mùi thuốc súng làm gì có tí tình chàng ý thiếp nào. Soái Lãng mở cửa xuống xe, Phương Hủy Đình gọi không thèm trả lời, cô tức giận không thèm để ý nữa. Sau nửa đêm cắm chốt ở đây, nghe Soái Lãng ngáy khò khò không ngủ nổi, Phương Hủy Đình có chút mệt mỏi cũng xuống xe hít thở không khí trong lành, hoạt động tứ chi.

Bọn họ đang ở bìa rừng cách đường mấy chục mét, phía trước là ruộng rau, xa hơn nữa là ruộng lúa mạch, rồi tới mục tiêu, dù sao Soái Lãng là khách nên được đối xử khách khí, để khách và nữ nhân ở xa mục tiêu nhất, các thành viên khác chẳng được đãi ngộ tốt như vậy.

Trời còn tối lắm, có điều trong làn sương mênh mông đã bắt đầu thấy hửng sáng, nhìn bốn phía chẳng thấy Soái Lãng đâu, Phương Hủy Đình tức tối chửi mấy câu rồi lên xe, vặn chai nước khoáng uống một ngụm. Mệt quá, mệt quá sức rồi, đâm ra nghỉ ngơi không nổi, dù nhắm mắt lại vẫn nghĩ tới mục tiêu, nghĩ tới vụ án, nếu như đúng theo phân tích của Soái Lãng hôm qua, chẳng biết bọn họ còn cách nghi phạm cuối cùng bao xa nữa.

Đúng rồi Soái Lãng, sao mãi mà chưa thấy về, Phương Hủy Đình có chút sốt ruột, nơi này địa hình không quen, tình huống không rõ, trời chưa sáng, làm gì lâu thế?