← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 368 Nói nhiều ắt sai, hối thì đã muộn. (3)

Phương Hủy Đình bực tức ngồi trên xe, miệng mấp mày liên hồi, trách móc Soái Lãng, trách móc gì? À, chẳng có lý do hay nội dung thực chất gì, trách người này không hiểu gì cả, khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng, còn nghĩ y sẽ nói những lời khiến mình đỏ mặt, thậm chí cô còn nghĩ sẵn đối sách, cho y mất mặt rồi. Ai mà ngờ tên đó chỉ biết ngáy khò khò, thế là nghĩ có phải hôm qua gặp lại mình làm ra vẻ lạnh nhạt không?

Nhưng mà cũng tại y, bao lâu thế ngay cả một cuộc điện thoại cho mình cũng không có... Phải rồi, chỗ hoang vu tối lửa tắt đèn thế này, y không phải bị sói tha mất chứ?

Ý nghĩ kỳ quái nổi lên trong đầu, Phương Hủy Đình thò đầu ra ngoài cửa sổ, trời trời mờ sáng rồi, bốn bề không một bóng người, chỉ có trên quốc lộ xa xa thi thoảng có xe lướt qua, ngay cả những nhóm mai phục khác cũng không thấy...

Đột nhiên Phương Hủy Đình nghe thấy có tiếng động vật bò trong bụi thanh hao cao nửa người quanh xe, lạo xạo lạo xạo, cô sợ hãi đóng ngay cửa sổ lại, cầm lấy bộ đàm.

Âm thanh vô cùng quỷ dị

Cạch, cửa xe mở ra, Phương Hủy Đình hét nhỏ, bóng người mang theo gió lạnh buổi sáng ùa vào xe, đưa cho một thứ: “Này!”

“Gì thế?” Phương Hủy Đình định thần lại nghe thấy Soái Lãng đang nhai rau ráu cái gì đó, giòn tan.

“Dưa vàng, ngon lắm.” Soái Lãng một tay cầm dưa gặm, tay kia đưa tới: “Ăn đi, tốt hơn mỳ ăn liền đấy, thực phẩm xanh.”

Soái Lãng rút khăn giấy lau miệng, thấy Phương Hủy Đình chẳng có động tác gì, còn nghĩ cô nương thành phố chưa thấy dưa ở quê, giục lần nữa. Phương Hủy Đình nhận lấy, ngồi trong không gian ngột ngạt lâu, đói khát, nước khoáng vô vị, ăn dưa tươi thấm vị sương sớm và mùi cỏ, ngọt, giòn, thơm, nước, nhai một cái là lên tinh thần, liên tục cắn mấy miếng cho đã.

“Ngon không?” Soái Lãng hỏi.

“Ừ ngon.” Phương Hủy Đình đúng là giống cô gái thành phố lần đầu ăn dưa quê, ăn rất hăng.

“Ở thành phố không ăn được thứ này đâu, dù có cũng là thứ trồng trong nhà kính, nhìn thì giống, nhưng mùi vị không so được.”

“Đâu ra thế?”

“À, sau rừng, dưới dốc phía trái, chắc là dân tận dụng đất hoang trồng bỏ đó, không to nhưng mà ngọt lắm.”

“Trộm à?”

“Sáng sớm lấy đâu ra người trả tiền? Với lại đã bảo đất hoang mà, người ta tận dụng thôi. ” Soái Lãng cãi.

“Anh trộm đồ cho cảnh sát ăn à?” Phương Hủy Đình cương quyết coi đây là hành vi trộm cắp.

“Trộm đã trộm rồi, ăn cũng ăn rồi... Không thích thì nhả ra.” Soái Lãng hừ một tiếng.

Phương Hủy Đình cố tình nghênh mặt giơ quả dưa lên cắn một miếng, liếc xéo Soái Lãng, ăn đồ của người ta mà còn không cảm kích: “Dù sao người ăn trộm là anh, tôi sợ gì, xì.”

“Ồ, có tiềm chất làm cảnh sát bẩn đấy, chỉ biết ăn không chịu nhả ra.” Soái Lãng cười ha hả nói kháy.

Phương Hủy Đình không thèm để ý, nhưng trong lòng rất vui vẻ, ở bên cạnh Soái Lãng, không bao giờ biết buồn tẻ là cái gì.

Nói đùa xong Soái Lãng chống cằm nhìn Phương Hủy Đình ăn dưa, động tác rất ưu nhã, miệng khẽ hé vừa phải, mút nước quả trước, rồi đưa răng cắn thịt dưa, dù sắc mặt tiều tụy vẫn tú lệ mê người, nhất là phối hợp với cảnh phục, tạo thành phong tình khác biệt.

“Nhìn cái gì?” Phương Hủy Đình gắt, mắt liếc qua sắc lẻm.

“Nhìn cảnh phục.” Soái Lãng thản nhiên đáp.

“Cảnh phục có gì mà nhìn, à phải, đó là lý tưởng mà anh không thực hiện được.”

“Không phải, ý tôi là nam nhân mặc cảnh phục, nhìn thế nào cũng thấy uy phong. Nữ nhân mặc cảnh phục, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy dụ hoặc.” Soái Lẵng rất thẳng thắn.

Phương Hủy Đình khịt mũi quay đầu đi: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”

Soái Lãng cười ha hả mấy tiếng rồi dựa vào ghế phụ lái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ngủ còn chưa đủ, mấy ngày vừa rồi thực sự là vất vả, mệt cả thể xác lẫn tinh thần... Không biết chuyện phía bên kia thế nào rồi, chắc không thành vấn đề đâu, có Đỗ Ngọc Phân ở đó rồi, Phi Bằng bị một vố đau, hẳn nhất thời chưa dám hành động lỗ mãng …

“Soái Lãng... Soái Lãng, đang nói chuyện với anh đấy.” Phương Hủy Đình nói không thấy Soái Lãng trả lời, đẩy vai: “Anh nói lần này bắt được nghi phạm có phải thu hoạch lớn không?”

“Không đâu.” Soái Lãng ngáp một tiếng lắc đầu.

“Vì sao?”

“Manh mối thì có, nhưng không phải thu hoạch lớn, khả năng bắt được gần như không có, nếu đám người Lương Căn Bang ngu ngốc đến mức đã bị lộ hang ổ ở chỗ này rồi mà còn dám dùng thì các cô bắt chúng từ lâu, sao phí công thế. Xét theo đặc trưng hành vi thì không thể nào....”

“Hả, anh còn biết phân tích hành vi phạm tội à?” Phương Hủy Đình ngạc nhiên, đó là môn học tự chọn thời đại học.

“Cha tôi dạy, cũng chẳng có gì mới mẻ, chẳng qua là thông qua chi tiết, tâm lý, hành vi để phân tích tội phạm, nói trắng ra là tính cách quyết định hành vi thôi... Cái này đâu chỉ tội phạm, cuộc sống hàng ngày cũng thế, mỗi người đều có hành vi đặc trưng, tựa dấu vân tay ấy, độc nhất vô nhị.” Soái Lãng hồi đó thi vào trường cảnh sát bị cha y nhồi nhét học một đống, nhưng mà chả dùng được vào việc gì, đến khi lăn lộn cuộc sống mới dần dần nhận ra thứ này rất hữu dụng, phải xem vận dụng ra sao, như y dùng nó suy đoán tâm lý Lâm Bằng Phi: “Này... Nhìn tôi làm cái gì?”

“Quan sát hành vi của anh chứ làm gì?”

“Cô không làm nổi đâu, trước kia cô làm việc văn phòng đúng không? Môi trường đơn giản, tiếp xúc ít, không được rèn luyện thì học đống lý thuyết cũng vô ích thôi. Như cha tôi, ở trên tuyến đường sắt gặp vô số người, nên bản lĩnh lợi hại, nhưng mà giờ tôi đoán tôi lợi hại hơn cha tôi rồi.”

“Toàn bốc phét.” Phương Hủy Đình kết luận ngắn gọn

“Cô đúng là không hiểu gì, có biết vì sao cha tôi lợi hại không? Ông ấy ở trên tàu hai mươi năm, nhìn thấy hàng vạn khuôn mặt, khắc ghi trong lòng. Còn cô, ở trong vòng tròn sinh hoạt nhỏ, chỉ thấy toàn gương mặt mướp đắng, hành vi đặc trưng giống nhau như đúc thì hiểu được gì? Cô kém cha tôi, càng kém tôi, tôi ngày ngày tiếp thị bán đồ, lúc nào cũng phải đối phó với họ...”

Soái Lãng khoe khoang kinh nghiệm thực tiễn của mình, chênh lệch không phải chỉ là một chút thôi đâu, chỉ có mấy người ví như Lưu Thanh ở phân cục từng thẩm vấn y, hay Lão Hình có vẻ cũng là người đồng đạo. Bọn họ đều là người từng trải, có uy hiếp nhất định, chứ còn Phương Hủy Đình và Tiểu Mộc là loại chim non, học thế chứ học nữa cũng không đáng nhắc tới.