← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 369 Nói nhiều ắt sai, hối thì đã muộn. (4)

Chuyện bản thân thiếu hụt kinh nghiệm thực tế để chuyển hóa kiến thức thành bản lĩnh thì trong lòng Phương Hủy Đình tự biết, nếu không cô đã chẳng xung phong tham gia cái tổ công tác nửa mùa này, nhưng ngoài mặt không phục, bới móc: “Ừ, đương nhiên tôi so với anh sao được, anh còn được nhà thiết kế của Phượng Nghi Hiên dạy cho cái gì nhỉ? À bắt chuyện... Ái chà chà...”

“Ê này, cô đừng có thái độ giễu cợt như thế, thế sự đâu đâu cũng là học vấn, mấy tháng vừa rồi tôi cảm xúc rất nhiều, ngộ ra nhiều điều, còn hơn cả mười mấy năm đi học, đặc biệt theo nhà thiết kế Thịnh và một vị đại sư, mở mang không ít kiến thức... Được rồi, để tôi lấy thực tế cho cô thấy.” Soái Lãng ngồi thẳng dậy, quay hẳn người sang mặt đối mặt với Phương Hủy Đình nhìn cô khắp lượt: “Tôi nhìn ra rất nhiều hành vi đặc trưng của cô.”

“Tôi á? Anh nhìn ra cái gì?” Phương Hủy Đình dè chừng, người này rất tà môn.

“Ví như vật phẩm tùy thân của cô... Túi xách nữ luôn để lộ bí mật tính cách chủ nhân, ví dụ nữ cô gái thích túi xách rất nhỏ không dây đeo thường sái thoát tự tin, thích túi xách lớn thì ngoại cương nội nhu. Còn lựa chọn màu sắc, thẫm một chút là người trưởng thành tinh tế, sáng màu thì nhiệt tình, hoa hoét thì thiếu chủ kiến, sắc màu ấm thì là người yếu đuối nhu nhược...” Soái Lãng học được cái này từ chỗ Thịnh Tiểu San, thấy Phương Hủy Đình định nói, y chặn lại.

“Cô đừng phản bác, tôi biết cô không thích mang túi xách, thích thuận tay nhét đồ vào túi chứ gì, đó loại hình nữ giới này mạnh mẽ, theo đuổi tự do, khát vọng ngang hàng với người khác giới... Cho nên các chàng trai sẽ bị thu hút bởi ngoại hình của cô, cá tính của cô, nhưng sau khi tiếp xúc sẽ chính vì cá tính của cô mà giữ khoảng cách, nhất là sau này cô càng có sự nghiệp sẽ càng khiến nam giới né tránh...”

Phương Hủy Đình cau mày, cảm giác như đúng như sai, vì có mấy ai có thể thực sự dùng ngôn ngữ biểu đạt tính cách bản thân một cách rõ ràng...

Vì thế cô không khỏi suy ngẫm, hình như mạnh mẽ, đúng, ít nhất ở trước rất nhiều nam giới, cô luôn muốn chiếm thế chủ động và chủ đạo, không cho chất vấn việc làm của mình.

Theo đuổi tự do cũng đúng mà cũng không đúng, hiện giờ có ai không theo đuổi tự do chứ? Nói nam nhân giữ khoảng cách cũng đúng, mình công việc bình thường, gia cảnh không tốt không xấu, người môn đăng hộ đối có cả đống, mỗi lần đi xem mắt, đều bị thái độ như tra hỏi nghi phạm của mình làm chạy mất dép.

“Này, sao ngồi ngây ra thế … nói đúng rồi chứ gì, thực ra điều cô muốn nhất là được lý giải, tán thưởng, ủng hộ... Đó là khao khát trong lòng cô.” Soái Lãng giở trò thần côn ra rồi, đương nhiên là cần, trên thế giới này người không cần ba thứ đó ít lắm, thế nên nói là chuẩn, nhất là với người làm nghề nghiệp nhiều áp lực.

Quả nhiên Phương Hủy Đình nghe tới đó liền động lòng, làm cảnh sát đương nhiên là cần người ta lý giải, lý giải sự bất đắc dĩ trong cái nghề đặc biệt này. Vì là nữ, lại còn xinh đẹp, thường bị người ta nhìn bằng đôi mắt thành kiến, cần tán tưởng và ủng hộ sự nghiệp của cô, nghe những lời đó cô cảm giác ấm lòng, gật đầu.

“Thừa nhận là tốt, tôi chính là người lý giải, tán thưởng và ủng hộ cô.” Soái Lãng từ thần côn biến thành thần thật rồi.

Dè đâu Phương Hủy Đình phì cười: “Anh ấy à?”

“Tôi thì làm sao, tôi cảm thấy tôi rất tốt, ví như hôm nay cô như con thuyền nhỏ mất phương hướng, tôi là ngọn đèn hỏa đăng nếu không hôm nay tôi tới làm gì, đều là vì cô.” Soái Lãng hoa chân múa tay bày tỏ.

Phương Hủy Đình cười càng to, ngón tay móc móc, mắt nhướng lên, môi cong cong khiêu khích Soái Lãng: “Chua ơi là chua, chị đây người theo đuôi nhiều lắm, mấy lời kiểu này nghe chán rồi, chưa đủ đâu. Nào, làm vài câu chua hơn đi.”

“Không phải rõ ràng sao, nếu em như vầng trăng, anh là ngôi sao sáng nhất, làm nổi bất ánh sáng trong vắt của em. Nếu em là bông hoa, anh là lá xanh tôn lên vẻ đẹp kiều diễm của em. Nếu em là cảnh sát, anh sẽ là huy chương trước ngực, làm nổi bật...”

Soái Lãng vừa nói vừa làm động tác mình họa, trong tiếng cười ngặt ngoẽo của Phương Hủy Đình, y chẳng biết làm sao lại đặt tay lên ngực cô, đặt rồi mới hết hồn vía, còn Phương Hủy Đình sững người quên cả né.

Cả hai người đều như bị điểm huyệt, không có bất kỳ hành động gì.

Trạng thái đó duy trì 3 giây liền, dài như cả thế kỷ.

Soái Lãng biết hỏng chuyện rồi, mồ hôi lạnh ròng ròng, xuyên qua lớp cảnh phục dày hai gò núi tròn căng vẫn mang tới cảm thụ khá rõ, y lại chẳng hưởng thụ, nha đầu này bạo lực lắm, để cứu vãn, y run run hoàn thành nốt câu nói của mình: “Nổi bật sự kiêu ngạo của em.”

Thề, Soái Lãng thề cả một trăm lần là y không cố ý, chẳng qua là mải ba hoa mà quên mất thôi, chỉ có điều nếu y rụt tay lại nhanh, chuyện còn có cơ cứu vãn, nhưng mà cái tay không chịu nghe chỉ huy, long trảo thủ còn khẽ bóp một cái.

Á, ngực bị tập kích, Phương Hủy Đình giật mình sực tỉnh, mắt trợn tròn, phản ứng đầu tiên là muốn ôm đầu gối, ai ngờ quên mình đang ngồi trên xe biến thành động tác ôm đầu Soái Lãng cho bú, vừa thẹn vừa giận, dùng ngay cánh tay siết cổ y cổ y.

Soái Lãng bị siết cổ, tay chân quờ quạng kêu: “Cứu cứu... Tôi với... Ặc ặc...”

“Tôi giết anh.

Phương Hủy Đình lửa giận ngùn ngụt, tăng thêm sức, trong lúc vô thức bóp cực mạnh, Soái Lãng bị bóp lè lưỡi ra ngoài, may mà lúc này trong bộ đàm gọi cô về đội, lòng chưa nguôi giận, cô cứ thế siết cổ y một lúc mới chịu buông y ra cầm bộ đàm trả lời.

Soái Lãng ôm cổ thở như người chết đuối.

Xe đi ngược lại lên đường, trời sáng dần, hai chiếc xe cảnh sát cùng hướng tới mục tiêu, xe lên mặt đường, Soái Lãng vội vàng nhảy xuống, nói thế nào y cũng không chịu ngồi xe Phương Hủy Đình nữa, gọi Tiểu Mộc nói là chuẩn bị dưa ngọt, Tiểu Mộc hớn hở lên xe.

Không ngờ Soái Lãng không lên xe này, chui ngay lên xe khác, ngồi hồi lâu tim mới từ từ lắng lại. Vừa rồi đúng là thoát chết trong gang tấc, em gái cảnh sát điên rồi, bộ đàm không kêu thì mình đi đời không chừng. Vừa bình tĩnh lại có người lên xe vỗ nhẹ, làm tim y thiếu chút nữa vọt ra ngoài, may mà là đội trưởng Tục, còn kéo y ra ngoài, nhìn khoang sau chiếc xe, lúc này mới để ý phía sau giam giữ một người.

Hả, là Lão Oai, cái mồm lệch kia Soái Lãng nhớ rất rõ, ngạc nhiên quên cả sợ: “Bắt đơn giản vậy sao?”

“Trùng hợp, ha ha ha...” Đội trưởng Tục giải thích, Lão Oai tên là Từ Phúc Tường, chuồn hơn một tháng rồi, có vẻ là thấy không sao, hôm kia mới về, thế là vừa vặn tóm hắn ngay trên giường, đơn giản hết sức.