← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 370 Nhạc cực sinh bi, bị hoa hủy hoại. (1)

Chuyện bất ngờ này làm toàn đội mừng rỡ, một kẻ đã xác nhận được thân phận, có nghĩa là lôi ra cả ổ, ít nhất những kẻ xung quanh hắn không còn bí mật gì nữa, cục diện bế tắc đã bị phá vỡ. Đội trưởng Tục bắt tay Soái Lãng cám ơn, nhìn vẻ mặt của hắn có lẽ còn muốn ôm hôn Soái Lãng vài cái cơ, đội trưởng Hình cũng tới, dặn dò Soái Lãng, nhấn mạnh phải bảo mật.

Vì tranh thủ thẩm vấn nghi phạm ngay trên đường, Soái Lãng phải đi xe khác, quay một vòng lại về xe Phương Hủy Đình.

Mẹ nó chứ, ai ngờ nghi phạm lại ngu đến mức đó, Soái Lãng cứ nghĩ tối đa tìm ra manh mối thôi, chứng minh được địa điểm giam giữ mình tồn tại, một phần xác nhận lời nói của mình là thật, thế nào mà tóm luôn một tên thế là bớt cả đống việc rồi...

Cơ mà thế cũng tốt, nếu Lương Căn Bang biết mình đã nguy ngập hẳn không còn tâm tư đối phó với Tang Nhã nữa, hệ số an toàn nâng cao...

Nhưng vẫn có mức độ nguy hiểm nhất định, chẳng may Lương Căn Bang sa lưới, vậy mình thành người tự tay đưa Tang Nhã vào tù à? Cho dù y thà để cô rơi vào tay cảnh sát còn hơn rơi vào tay Lương Căn Bang... Đôi khi lựa chọn vô cùng khó khăn.

Đội xe xuất phát, Tiểu Mộc gặm dưa quay đầu nhìn Soái Lãng co mình ở ghế sau: “Soái Lãng, bắt được nghi phạm rồi, sao anh không vui?”

“Bội phục, bội phục, cảnh sát nhân dân, không phục không được.” Soái Lãng đáp qua loa.

“Đúng đấy, anh không phục mấy người đó không được chứ, tôi ngồi chân tường gần ba tiếng với họ, bị muỗi cắn nổi mụn đỏ chịu không nổi, mà họ không hé răng một tiếng, nghi phạm vừa nhảy qua cửa sổ là bị tóm ngay... Có điều anh cũng nhìn chuẩn lắm, Từ Phúc Tường đúng là từng đi tù ba năm...”

Tiểu Mộc hận không thể đem toàn bộ chuyện trải qua kể lại, lần đầu tiên tham gia bắt giữ đã thành công, lại còn là thu hoạch lớn đến thế, nói không ngưng lại được. Có điều nói nửa ngày trời chẳng thấy ai hưởng ứng cả, hắn nhận ra có chuyện lạ, len lén nhìn Phương Hủy Đình ngồi ngay ngắn lái xe, lại nhìn Soái Lãng khép mắt ngủ, cảm thấy lúng túng, cứ như là thành bóng đèn xen vào người ta vậy...

Vì thế suốt chặng đường về, không ai nói nữa.

“A lô, chị Đỗ, không sao, thực sự không sao mà, bây giờ tôi có thể về bất kỳ lúc nào... Vì sao chưa về á?... Đang chuẩn bị về đấy thôi.... Được... Lý Chính Nghĩa có lải nhải gì không?.... Muốn cùng chúng ta nối lại duyên xưa à, tốt quá, vì sao không chịu? Ai muốn hợp tác với chúng ta đều đồng ý hết...”

“Cái gì? Lâm Bằng Phi nhập viện rồi á? Có cần tới mức đó không, gia sản ông ta lớn thế, chúng ta có gặm được là bao đâu.... Ai nói cho chị?.... Lại là Lý Chính Nghĩa à?.... Mẹ nó, tên này không thể cộng tác lâu dài, hắn là thứ tiểu nhân, thấy Lâm Bằng Phi nằm viện, lại tính lợi dụng chúng ta đây... A, lát nữa nói nhé, tôi cúp đây...”

Soái Lãng vội vàng cúp điện thoại của Đỗ Ngọc Phân, giữ tư thế ngồi ngay ngắn, vì y nghe thấy tiếng bước chân rất mạnh, lúc này đang ở trong văn phòng của phó chính ủy Đồng, trừ một bộ bàn ghế thì toàn là tủ hồ sơ, trông hết sức nghèo khó.

Tiếng bước chân dừng lại ở cách cửa không xa, hồi lâu không vào, Soái Lãng lấy di động ra xem giờ, đã 8 giờ 50 rồi, từ lúc ở thôn Hà Chử quay về, ăn bữa sáng xong là ở đây, người ta không giữ, cũng chẳng bảo có thể đi, làm Soái Lãng bất an, sợ sơ hở chỗ nào bị giữ tra hỏi mấy ngày thì thảm.

Cửa mở ra, đi vào là phó chính ủy Đồng và đội trưởng Hình, Hình Ái Quốc, tới từ ban nghiên cứu kỹ thuật hình sự trực thuộc cục công an thành phố, nói tới cấp bậc cao hơn hình cảnh đơn thuần như Tục Binh. Từ vẻ mặt giãn ra của hắn, Soái Lãng đoán ra một việc, không sao rồi.

Đây là kết quả tốt nhất, toàn bộ sự chú ý đổ dồn vào nghi phạm mới bắt được rồi, cái chuyện tranh giành làm ăn ở khu phong cảnh trong mắt những người này e là không đáng gì cả. Nhưng mà mình từ nơi này đi ra, bất kể là trong mắt đồn công an hay đối thủ cạnh tranh, e là phải nhìn với con mắt khác, Soái Lãng tính toán tận dụng việc này thế nào.

Nét mặt chính ủy Đồng thể hiện còn rõ ràng hơn, vừa vào cửa đã cười, còn nói đùa với Soái Lãng: “Thật ngại quá, làm tốn thời gian của cậu lâu như vậy, có điều tôi thấy cậu rất thích ở nơi này đúng không? Có việc gì cần giúp cứ nói.”

“Vâng, cháu đúng là cần chú giúp, chú Đồng, chỗ chú có tuyển cảnh sát không? Hay là cháu tới ứng tuyển, thế nào?” Soái Lãng thuận nước đẩy thuyền.

Vừa nói một phát làm phó chính ủy Đồng và đội trưởng Hình líu lưỡi tức thì, bằng vào một đống tiền án kia, ngay cả tư cách báo danh cũng chẳng có ấy chứ, Đồng Huy ấp a ấp úng: “Chuyện, chuyện này có thể cân nhắc, Tiểu Soái, cháu, cháu đợi chú xin chỉ thị đã.”

“Rõ ràng chú chỉ trả lời đối phó.” Soái Lãng không vui, thấy người ta không tiếp lời, hạ thấp yêu cầu: “Hay là thế này đi, chúng ta học phim nước ngoài ấy, cháu giúp mọi người, chú xóa tiền án cho cháu. Chẳng qua là ăn trộm thôi mà, cháu sửa đổi còn gì... Có thứ đó trong hồ sơ phiền lắm, đừng nói thi công vụ viên, công ty lớn một chút họ tra ra ngay, tư cách phỏng vấn không có...”

Đồng Huy lại ấp a ấp úng, không ngờ thằng nhóc này dám mạnh miệng đưa yêu cầu không thực hiện nổi như thế, đội trưởng Hình giải vây: “Chuyện này chúng tôi sẽ cân nhắc, nhưng độ khó lớn, cần thời gian... Soái Lãng, công tác của chúng tôi đắc thù, cho nên...”

“Muốn đuổi tôi đi chứ gì, cứ nói ra, tôi có định ở lỳ đây đâu.” Soái Lãng gật đầu cười thông cảm, không giận.

Nhưng nói thế làm hai vị cảnh sát kia xấu hổ quá, nói như mượn cối xay giết lừa ấy, Đồng Huy bắt tay Soái Lãng, tổ trưởng Hình đặt tay lên vai Soái Lãng: “Định đi đâu, tôi phải xe đưa đi.”

“Không cần, thực sự không cần, có điều mấy tên kia hôm đó bắt tôi, lấy mất ví, hơn 1000, đúng rồi, còn có đồng hồ, mấy nghìn, mọi người tìm về cho tôi nhé? Không vì chuyện này tôi không tố cáo đâu, từ nhỏ tới giờ tôi chưa bao giờ thiệt thòi lớn như vậy...”

Dọc đường đi Soái Lãng cứ nói không ngừng, vừa có yêu cầu lại có nguyên nhân, cứ như sợ người ta coi mình là anh hùng làm việc vì nghĩa lớn vậy.

Có điều nghe vào tai đội trưởng Hình lại thành động cơ hợp lý, tiến hành an ủi người bị hại, tiễn tới tận cửa, Soái Lãng lại lần nữa kiên quyết từ chối cảnh sát đưa đi, vẫy tay chào tạm biệt.