← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 371 Nhạc cực sinh bi, bị hoa hủy hoại. (1)

“Tình huống cậu ta cung cấp, đã xác minh cả chưa?” Đồng Huy nhìn bóng lưng Soái Lãng biến mất sau đại môn, thuận miệng hỏi, mặc dù họ dựa theo lời y nói bắt được nghi phạm, có điều những sự trùng hợp trong chuyện này quá nhiều, khó tránh khỏi nảy sinh nghi vấn.

“Cơ bản chứng thực rồi, theo như lời khai sơ bộ của Từ Phúc Tường, ngày hôm đó nhận được điện thoại của Sơn Miêu, bảo bọn họ tới nhà hàng Saizeriya, chặn một nữ nhân tên Tiểu Ngọc. Nghe nói nữ nhân này trộm của Lương Căn không ít tiền, hoàn toàn là hành vi báo thù... Sau đó một loạt chuyện chặn đường, bắt cóc, nhốt giam, giống hệt Soái Lãng nói, bao gồm cả chuyện đồng hồ, ví tiền của cậu ấy bị lấy đi cũng không sai... Tôi cũng phái Phương Hủy Đình tới Phượng Nghi Hiên, theo lời khai của nhà thiết kế Thịnh Tiểu San, hôm đó đúng là cô ấy mời cơm Soái Lãng, chính cô ấy xúi Soái Lãng bắt chuyện cô gái váy đỏ ngồi một mình bên cửa sổ... Có thể xác định là trùng hợp.”

Đội trưởng Hình nói đại khái một lượt, xác định được cơ bản là sự thực, vậy tiếp theo trọng điểm không phải là Soái Lãng nữa. Đi về được mấy bước, thấy Đồng Huy không nói gì, tựa có điều băn khoăn, đội trưởng Hình hỏi: “Anh thấy trên người cậu ta còn điểm đáng nghi à?”

“Không phải vậy, tôi nghĩ chuyện khác cơ...” Đồng Huy hoài nghi: “Thằng nhóc đó nói không thật, cậu nghĩ xem, cậu ta là người làm ăn, lại đi thiết kế hình tượng, lại học bắt chuyện xã giao, đừng nghĩ tôi không hiểu, đây thuần túy là học thủ đoạn ve vãn nữ nhân... Cuộc sống thoải mái như thế, làm gì có chuyện muốn làm cảnh sát, trêu chúng ta đấy.”

Đội trưởng Hình ngớ ra một lúc rồi bật cười rảo bước, gạt Soái Lãng ra khỏi đầu, tất bật công việc.

...............................................

Không sao rồi, không sao rồi... Vừa ra khỏi cổng một cái Soái Lãng dựa lưng vào tường mà thở phào, không phải thở một hơi, mà là mấy hơi liền. Từ lúc bị đồn công an triệu tập, thần kinh y căng như dây đàn, bất kể là tra vụ quấy phá ở khu phong cảnh, hay khai báo vụ án, đều là phiền toái lớn.

Đừng thấy y nói cười bày trò ngốc nghếch mà lầm, suýt nữa thì thành bệnh tim đấy, vừa rồi có phải trêu ai đâu, sắp thoát rồi, căng thẳng quá nói linh tinh giảm áp lực.

Giờ không chỉ mừng rỡ, mà còn cảm thấy hết sức ưu việt, bất kể nói thế nào, khu phong cảnh và nhà ga giờ là thị trường của mình rồi, về sau tiền chảy vào túi ào ào như nước... Bất kể thế nào, thì sau này mình thành khách quý của cảnh sát rồi, con mẹ nó sau này kẻ nào dám gây chuyện với mình, mình nói là người thân của phó cục Lô, là anh em của đội trưởng hình sự, dọa nó sợ đái ra máu luôn...

Tim đập lắng xuống, niềm vui dâng lên, vô tình mở ra cánh cửa lớn của cuộc đời, không khỏi nghĩ tới cuộc sống vài năm sau, tiền nhét đầy ví, thê thiếp thành đàn, người ta nói một khi thời tới cản không được mà... Chả sai thí nào.

Lúc thì trầm tư tính toán, lúc thì mặt mày hớn hở, Soái Lãng không che giấu được chút cảm xúc nào nữa rồi, đứng ở chân tường mơ tưởng hồi lâu mới nhớ ra còn có việc phải làm. Trước tiên là về khu phong cảnh gặp chị Đỗ và đám anh em, còn tới trung tâm tắm rửa tắm mát xa giải đen, trước kia cứ từ ổ cảnh sát ra là phải đi tắm... À không, vận may hôm nay do cảnh sát mang tới... Vừa bước một bước cứng người...

Trước mặt không xa, ở lề đường có một cảnh sát xinh đẹp, đang nhìn Soái Lãng chằm chằm, vừa mới rồi y chỉ biết mừng thầm, không biết em gái này nhắm vào mình từ bao giờ, có khi là nhìn lâu rồi.

Là Phương Hủy Đình chứ ai, ánh mắt kia như thú săn mồi, làm Soái Lãng ngửi thấy mùi nguy hiểm.... Ai bảo mình sờ người ta một cái, bóp một cái nữa, xem ra không thể sờ nắn miễn phí rồi, Soái Lãng chột dạ rụt bàn tay gây tội ác lại, nhưng trong đầu lại thoáng qua cảm giác mềm mại đàn hồi khi đó, bóp ngực hoa khôi cảnh sát có cảm giác thành tựu lắm chứ...

Lần đầu hôn, thiếu chút nữa bị đánh thành đầu heo, lần đầu sờ, thiếu chút nữa bị kẹp cổ ngạt thở... Em gái này đúng là thứ chết người mà. Soái Lãng có hơi ngán, mặc dù đối phương rất quyến rũ, đồng phục dụ hoặc rất lớn, nhưng chỉ khiến y bất an... Chân lùi lại, mắt quan sát hoàn cảnh, trước mặt là đường lớn, sau lưng là tường cao, bên trái là ổ cảnh sát, vậy chỉ còn con đường bên phải.

Thế là Soái Lãng quyết đoán làm một việc rất mất mặt nam nhân, né ánh mắt Phương Hủy Đình, chuồn...

Soái Lãng vừa đi một cái, tiếng giày cao gót liền vang lên sau lưng, làm người ta rợn tóc gáy, mà Soái Lãng lại không dám chạy. Y cảnh giác lắm, biết chạy là chết, người ta hô lên trộm không phải thành cảnh sát bắt trộm à. Huống hồ đuổi sau lưng là mỹ nữ cảnh sát, đường đông người như thế, không thiếu người hăng hái làm việc nghĩa đâu...

Đi được một lúc mà phía sau vẫn không chịu từ bỏ, dứt khoát dừng chân, Soái Lãng chột dạ quay đầu lại nhìn Phương Hủy Đình, nghiêm mặt nói: “Đừng theo tôi, tôi thấy cô là phiền.”

“Sao tôi thấy lại anh thích nhỉ, chẳng phiền tí nào.”

Phương Hủy Đình tiếp tục đi tới trước mặt Soái Lãng, cười rất tươi, nhưng nụ cười ẩn chưa đao kiếm, làm Soái Lãng lùi lại, cô tiếp tục tiến tới.

Soái Lãng lùi liền mấy bước, ai ngờ lùi mấy bước mã đã đụng vào chân tường rồi, Phương Hủy Đình chống tay bên phải, chặn đường đi của y, Soái Lãng muốn giải thích, nhưng mà ngôn ngữ đột nhiên nó lại nghèo nàn lạ, càng nói càng nhỏ: “Chị Phương, tôi... Tôi bận về kinh doanh, thế nên, bởi vậy... À...”

Chuyện trên đời này nó kỳ quái như vậy đấy, thường thì khi ở chỗ vắng người, nam lớn gan hơn nữ, ở chỗ đông người lại tuột xích, nữ lớn gan hơn. Hai người giằng co trên đường, thi thoảng có người đi qua ngạc nhiên liếc nhìn, làm Soái Lãng không tự nhiên, Phương Hủy Đình lại thoải mái như không.

“Không chào tạm biệt đã đi à?” Phương Hủy Đình đột nhiên hỏi một câu.

“Có, có, phải chào chứ... Vậy, tạm biệt... Tôi, đi nhé.” Soái Lãng nói xuôi theo.

“Anh cho rằng phi lễ bản cô nương xong có thể đi dễ dàng vậy à?” Phương Hủy Đình tỏ thái độ đòi nợ rõ ràng.

“Tôi...” Soái Lãng đối diện với ánh mắt trong veo mà bất thiện của Phương Hủy Đình, không dám ba hoa: “ Tôi xin lỗi, khi đó tôi bị dung nhãn khuynh thành của chị Phương làm mê đắm... Cho nên phạm sai lầm... “

“Xin lỗi là xong à?” Phương Hủy Đình mắng.

“Chuyện đó... Cách y phục dày như thế...” Soái Lãng ý đồ làm giảm mức độ nghiêm trọng của sự việc, thấy Phương Hủy Đình giơ tay lên, y rối rít sửa lời: “Đừng, đừng, chị đã thiếu chút nữa bóp chết tôi rồi mà, còn muốn thế nào nữa?”