← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 372 Nhạc cực sinh bi, bị hoa hủy hoại. (2)

“Muốn cho anh nhớ đời.” Phương Hủy Đình chát một cái tát vào đầu Soái Lãng.

Ngón tay cô lướt qua, không đau chút nào cả, Soái Lãng nhìn Phương Hủy Đình gần trong gang tấc, mím chặt môi như kiềm nén cảm xúc, chuyện này e là thực sự giận rồi, thành khẩn nói: “Tôi nhớ rồi, nhất định nhớ kỹ, tôi đảm bảo lần này nhất định ghi nhờ thật lâu.”

“Cứ vậy đảm bảo là nghĩ tôi bỏ qua cho anh à?” Phương Hủy Đình nghiến răng.

“Vậy còn muốn tôi làm sao? Được, tôi đảm bảo...” Soái Lãng đổ mồ hôi, thành khẩn không ăn thua rồi, không khí căng thẳng quá, phải đổi cách khác mới được, giơ tay lên làm động tác tuyên thệ trước quốc kỳ, trịnh trọng nói: “Tôi đảm bảo sau này một lòng cung kính, tuyệt đối không sờ ngực nữ cảnh sát nhân dân nữa... hự … á...”

Một tiếng kêu thảm thiết, Soái Lãng bị đau gập hẳn người xuống, do Phương Hủy Đình bất thình lình lên gối, trúng ngay phần mềm dưới bụng. Còn đang loạng choạng cố đứng vững để phòng thủ, không ngờ lưng đau nhói, ai ngờ thêm một cú cùi trỏ. Soái Lãng là hạng con lừa, đuối lý rồi, bảo y khúm núm cầu xin thế nào cũng được, vừa ăn đòn là tính ương bướng trỗi dậy, đau tới tái mặt vẫn cắn răng phản bác: “... Tôi, sờ có một cái, cần đánh thế không?”

“Nói nữa, nói nữa này... Đồ khốn kiếp, dám bắt nạt bà cô...”

Phương Hủy Đình nghe càng chướng tai, giận mờ lý trí rồi, trên một đấm, dưới một đá, trái một cước, phải một quyền, chửi một câu đánh một cái, được một lúc thở hồng hộc, mồ hôi túa ra, phát tiết xong tinh thần tỉnh táo hơn, cơ mà...

Thôi xong rồi, mải đánh người mà quên mất đang ở đâu, người dân hiếu sự trên đường đông lắm, chỉ chỉ trò trỏ bọn họ, hơn nữa mình còn đang mặc cảnh phục...

Cảnh sát đánh nhân dân công khai như thế, chuyện này lan truyền ra ngoài, sự nghiệp của mình không những đi đời, toàn bộ giới cảnh sát cũng bị bôi nhọ. Khẩn trương một giây, Phương Hủy Đình lâm nguy không loạn, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, cô đi tới đá thêm Soái Lãng một cái, lớn giọng nói: “... Có vài đồng tiền thối thì ghê gớm lắm à? Cả đêm không về, dụ dỗ vợ người ta, anh là thứ người gì thế... Tôi về nói với cha mẹ, chúng ta li hôn...”

Nói xong ôm mặt bỏ chạy, cứ như đau khổ vô cùng vậy.

“A, ra là hai vợ chồng đánh nhau, chậc chậc, đánh dữ dội thật đấy.”

“Đáng đời, đi dụ dỗ vợ người ta, quân khốn nạn, vợ xinh đẹp thế kia mà còn lăng nhăng... Đánh đúng lắm, bỏ là đúng, loại chồng thế này chẳng”

“Biết đuổi lý không dám đánh trả đây mà.”

“Đi đi, đi đi, hai vợ chồng người ta đánh nhau thôi, có gì đáng xem...”

Người vây quanh không rõ chân tướng, già trẻ nam nữ, đi bộ đi xe, đứng gần hóng hớt cùng ngồi trong xe xa xa suy đoán, từ khi Phương Hủy Đình ôm mặt chạy đi là vở kịch mất hấp dẫn rồi. Người bị đánh có vẻ đúng là phạm lỗi, đứng dậy, cúi mặt, hướng vào trong tường, đi mỗi lúc một nhanh... trò vui đã hết, mọi người cũng giải tán.

Khi Phương Hủy Đình chạy qua cổng thò đầu ra nhìn thì Soái Lãng đi rồi.

“Hừm, dám sàm sỡ bà cô đây, cho anh nếm đủ, ăn đòn cũng không có chỗ mà kêu.”

Phương Hủy Đình chẳng những nguôi giận mà còn dương dương đắc ý vì vừa rồi mình cấp sinh trí, bằng vào chuyện kia quần chúng chỉ đồng tình, không ai chỉ trích nữ cảnh sát đánh người, có khi còn nói là đánh quá nhẹ ấy.

Rốt cuộc cũng thở phào một hơi, trong đầu vẫn còn lẩn quẩn về cô thiết kế sư ở Phượng Nghi Hiên, đó là nữ nhân rất có cảm giác ưu việt, không thèm để ý tới cảnh sát. Phương Hủy Đình nhìn đã ngứa mắt, hơn nữa hỏi ra là cô ta thiết kế hình tượng cho Soái Lãng, lại còn dạy Soái Lãng bắt chuyện nữ nhân, tuy chứng minh được hôm đó gặp phải "Tiểu Ngọc" là hoàn toàn trúng hợp nhưng mà cô lại tức giận, Soái Lãng đi học cách làm sao dụ dỗ nữ nhân, nói xem có tức không?

Thôi bỏ đi, chẳng thèm quan tâm tới loại người đó nữa...

Nhưng mà không để ý sao được, vốn cuộc sống tuy có bận bịu, nhưng rất phong phú, cô có chút thích không khí khẩn trương trong tổ, nhưng gặp phải Soái Lãng làm mọi thứ loạn hết lên... Nhất là nhớ tới nụ hôn trên sân thượng hôm ấy, rất kích thích, làm cô hồi tưởng mãi, nhớ khi đó cảm giác hai cánh tay y rất khỏe, ôm cô như muốn hòa tan cô vào lòng vậy.

Dù Phương Hủy Đình khẳng định đó không phải là tình yêu, nhưng khiến người ta mê man, nhiều lúc khiến cô hiểu lầm mình thích tên khốn đó rồi.

Lại còn những lời nói thấu tâm khảm người ta kia, lý giải, tán thưởng, ủng hộ... Có mấy nam nhân làm được như vậy cho một nữ nhân chứ? Cô muốn tìm nam nhân chẳng khó, thậm chí là người có điều kiện chăm lo cuộc sống của cô cũng không thành vấn đề, nhưng Phương Hủy Đình thích cái nghề này, muốn tìm một người hiểu nghề mình theo đuổi, cảm thông thì hết sức khó khăn.

Phương Hủy Đình trở về đội, cả đêm qua cô không ngủ rồi, lén lén ngáp một cái, vào tòa nhà, văn phòng ở tầng 3, thế nào mà cô lại lên tận tầng 4, lại lên thêm tầng nữa, đến khi hết cả đường để đi rồi mới nhớ ra là mình đi nhầm, hậm hực vỗ trán quay lại.

Đang xuống lầu thì nghe thấy tiếng bước chân, phó cục Lô, phó chính ủy Đồng, với cả đội trưởng Hình, cùng mấy người nữa, chạy như cháy nhà vậy, gặp rồi thì phải chào một câu, nhưng mà chưa kịp chào thì họ chạy ù qua... Có chuyện rồi à? Phương Hủy Đình vội vàng chạy theo sau, nhưng không dám tới gần hỏi, vừa vặn thế nào lại gặp phải Tiểu Mộc, mặt hớn hở lắm, cô tóm ngay lấy hắn kéo sang bên: “Có chuyện gì thế?”

“Tìm thấy rồi, đúng rồi.” Tiểu Mộc vui sướng tới nói năng lẫn lộn.

“Cái gì đúng?”

“Giám sát, lúc che mặt, lúc không che mặt, quần áo khớp rồi... Trước khi che mặt đúng là đi rút tiền... Đi đi, hai đầu đều khớp rồi, bên kia nghi phạm cũng khai rồi, đám đi xe trả tiền trước, lấy thẻ sau...”

Hai người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc tới tầng ba, mười mấy cái máy vi tính chạy ù ù, hơi nóng hầm hập, điều hòa có mở cũng không chống nổi nhiều máy vi tính như thế, nhiều người như thế. Trên màn hình là từng bức ảnh che mặt, không che mặt, vừa được ngân hàng gửi tới kèm với cả thời gian giao dịch... Khớp rồi, dù là dùng mắt thường cũng thấy điểm giống nhau rất nhiều.

Cái tên đó lại nói đúng rồi sao?