Q1 - Chương: 373 Đường có ngàn lối, phải đi về đâu. (1)
Trong căn phòng lớn ánh sáng không tốt cho lắm, một kỹ thuật viên đang giới thiệu cho các lãnh đạo, trong đó có cả giám sát Lạc từ sở tỉnh xuống: “.... Chúng tôi đưa hình ảnh qua xử lý kỹ thuật, chiều cao, vóc dáng đều khớp. Ảnh ở khoảng cách gần chụp được tay hắn, mọi người xem, ngón giữa dán băng dính thuốc... Quần áo mặc dù không có bất kỳ ký hiệu gì, song kiểu dáng, màu sắc tương đồng, giày thể thao... Hai thời gian giao dịch cách nhau 1 giờ 26 phút, địa điểm cách nhau 7.9 km,.. Cơ bản khẳng định là một người.”
Vậy là vấn đề làm khó mọi người cả tháng trời giải quyết rồi.
“Cậu ta đoán như vậy mà lại chính xác, thần kỳ thật...” Đội trưởng Tục Binh cầm bức ảnh in ra, hớn hở nói với phó cục Lô.
Lời này có vẻ đụng chạm vào ai đó, có giọng nói không vui vang lên: “Đội trưởng Tục, anh đang nói tới nhân chứng hôm qua đấy à, cái tên ngốc đen xì ấy?”
Đó là giám sát Lạc của sở tỉnh, trẻ tuổi cao ráo đẹp trai trắng trẻo, đội trưởng Tục gật đầu, hắn không ưa vị cấp trên này lắm.
Giám sát Lạc hơi cau mày, sau đó mặt giãn ra, thao thao bất tuyệt nói: “Đơn giản thôi mà, khi đó được tin tức chuyển tiền thì chia nhau ra rút, sau đó mua lại từ tay kẻ tổ chức... Như thế thì rút tiền kết thúc coi như quá trình phạm tội hoàn thành, tránh được phiền phức phải tập trung người rút tiền lại, ví dụ như khả năng gặp phải cảnh sát tuần tra. Điểm này chứng tỏ chúng ta nhắm vào tên tội phạm có ý thức chống điều tra rất cao, hắn chọn con đường nhanh gọn nhất …”
Người nghe vâng vâng dạ dạ, Tiểu Mộc trong đám đông làm mặt quỷ với Phương Hủy Đình, thì tất nhiên những lời này chẳng có gì sai cả, nhưng các vị ở đây đã nghe một lần rồi, đó là trước khi tìm ra nghi phạm cơ
Xong việc rồi mới lên mặt làm Khổng Minh thì ai chả biết.
Phương Hủy Đình lùi ra, nhẹ người vì vụ án vướng mắc thời gian dài, có ảnh rồi thì không cần cô và Tiểu Mộc phải tới từng nhà hỏi nguồn gốc mấy cái biệt hiệu không xác định nữa. Giờ điều cô muốn làm nhất là kiếm một nơi ngủ một giấc thật say, văn phòng thì không được rồi... Nghĩ một lúc cô xuống lầu, vào xe, điều chỉnh lại lưng ghế cho thoái mái, vô tình nhìn thấy trên bảng điều khiển còn đặt quả dưa vàng, còn đúng một quả thôi, số còn lại bị Tiểu Mộc tiêu diệt rồi... Không khỏi nhớ tới cái kẻ lén lút trộm dưa về, hí hửng đưa mình, bộ dạng đó vui khỏi nói.
Lại nhớ tới cái kẻ không muốn nhớ tới rồi, thực ra cô cũng không muốn đánh y đâu, chẳng qua gặp Thịnh Tiểu San xong lại tức, vừa vặn về đội nhìn thấy tên đó đứng dưới chân tường cười trộm, ăn nói lại khó nghe... Lúc đó đánh không nghĩ gì cả, mạnh tay quá rồi không?
Phương Hủy Đình rút di động ra, mọi khi còn giữ ý tứ của thục nữ, hôm nay bỏ đi, coi như an ủi. Điện thoại thông rồi mà chẳng nói gì, cô đành chủ động: “Có đau không?”
“Đừng có mà lấy lòng, tôi báo cảnh sát rồi đấy.” Soái Lãng cáu tiết nói.
“Thế à, báo ở đâu, tôi đợi xem, có phải là báo án là bị nữ nhân đánh giữa đường không?” Phương Hủy Đình ý đồ dùng giọng trêu đùa để giảm nhiệt, bên kia im thin thít, cô mới thấy cách này không ổn, giọng ôn hòa nói: “ Xin lỗi, tôi không nên đánh anh.”
“Xin lỗi là xong à?”
“Anh còn muốn gì nữa, bản cô nương đây nói xin lỗi là nể mặt anh lắm rồi đấy.”
Lại im lặng rồi, không khí có vẻ căng thẳng, ở chuyện nam nữ, nữ nhân thường có ưu thế rất lớn trong nhiều việc, Phương Hủy Đình đặt mình vào vị trí đó, dù sao là mỹ nữ, nói vài câu dễ nghe là không tệ rồi, đúng không?
Nhưng mà đối tượng không bình thường.
Rất lâu sau bên kia mới truyền tới một câu: “Tôi cũng chẳng muốn làm sao, thế này đi, lần sau gặp lại cho tôi sờ lần nữa, tôi sẽ không tính toán với cô, ha ha ha.”
Nói xong là tắt máy luôn Phương Hủy Đình muốn chửi cho cũng muộn rồi, gọi lại lần nữa không bắt máy, tức tới suýt nữa đập luôn di động, vốn tâm tình cô khá tốt, bị cuộc điện thoại làm sôi máu... Cô nhận ra, tên khốn đó mặt siêu dày, không cần để ý tới cảm thụ của y, để ý một cái biến thành tự dâng mình cho người ta trêu ghẹo.
Vì thế vừa có chút thiện cảm liền biến mất sạch.
…. …… …….. ………..
Cảnh sắc ở khu phong cảnh thì ngày nào cũng như ngày nào, những chiếc xe khách lớn qua lại không dứt, mỗi khi dừng lại một cái là đoàn khách đông đúc ùa ra, mùa hè nóng nực, cả hướng dẫn viên cũng áo mỏng cộc tay mát mẻ.
Khu phong cảnh Hoàng Hà, quan trọng ở "Hoàng Hà", chứ đại đa số giống nhau, về sau khiên cưỡng mở thêm mười mấy điểm phong cảnh phụ họa, như sạn đạo sinh thái mới chỉ có mười mấy năm, hay như Mai Viên, trước kia là vườn táo của thôn Ngũ Long...
Thế nên mọi người đa phần tới đỉnh Ngũ Long ngắm Hoàng Hà, mà đáng lẽ ra ngắm Hoàng Hà không phải là vào lúc này, mỗi khi mùa mưa tới đứng trên Quan Cảnh Đài, dưới chân là sóng gầm đục ngầu, sinh cảm giác " Há chẳng thấy, nước Hoàng Hà từ trời tuôn xuống, cuồn cuộn ra biển, chẳng quay về."
Về lý thì thế đấy, nhưng mùa hè nóng nực người ta vẫn cứ đổ tới ngắm Hoàng Hà, tiếng xe ồn ào, tiếng các cô hướng dẫn viên trong trẻo, tiếng người bán rong chào hàng, tâm tình hỏng hết một nửa.
Cố Thanh Trì đứng ở trên Quan Cảnh Đài đã nửa tiếng rồi, đến ông cũng ngạc nhiên, sao cái nơi này có thể náo nhiệt như thế, 9 giờ sáng, người đông như đi chợ phiên, chẳng kém gì mấy khu thương nghiệp phồn hoa trong thành phố.
Lần trước ông tới đây cũng phải 20 năm rồi, khi đó nơi này còn hoang sơ lắm, chỉ có mấy cái sợi xích lớn dùng làm lan can này là quen mắt, thứ khác không nhận ra nữa rồi.
Xa xa là Khấu Trọng và Hoàng Hiểu, một gầy gò một vạm vỡ, hai người bị đám đông chen lấn, phải bám vào xích sắt bên Quan Cảnh Đài. Hoàng Hiểu tu ừng ực chai đồ uống lạnh, chẳng hứng thú gì với cảnh sắc nơi này, nói thật người bản địa như hắn, không hiểu ở đây có cái gì mà người ta cứ ùn ùn kéo tới như thế?
Khấu Trọng lắc đầu với Cố Thanh Trì đội mũ cỏ mặc áo lụa, ông liền xua tay bảo đi về thôi, Hoàng Hiểu chỉ mong về xe ngồi điều hòa nên chạy ngay, Khấu Trọng biết chuyện thầy cha quan tâm, cùng ông rời Quan Cảnh Đài huyên náo.