Q1 - Chương: 374 Đường có ngàn lối, phải đi về đâu. (2)
“... Xem ra lời đồn không sai, hôm qua bọn họ làm một vụ rất lớn, chỗ này vẫn ở trong tay đám Soái Lãng, các quán hàng chủ yếu bán Pepsi, Mirinda, đây là sản phẩm do Chính Nùng đại lý... Chuyện ra sao con không rõ, hình như bọn chúng thông đồng với thôn dân ở gần đây, kiếm chuyện rồi đánh sập mười mấy điểm tiêu thụ trực tiếp của Phi Bằng.”
“Con nghe ngóng qua mấy người phân phối hàng tới khu vực này, nói tới đám người Soái Lãng thì ai cũng ngán, thấy bảo ai không cung cấp hàng cho chúng, chúng phá khu vực đó, cứ phát triển tiếp thế này, có khi thành XHĐ.” Khấu Trọng báo cáo chuyện nghe ngóng được, hắn không tin nổi, mấy tháng trước đây chỉ là thằng nhóc vì việc làm lương vài nghìn mà ngày ngày chạy tới thị trường nhân tài, vậy mà giờ đã là nhân vật làm mưa làm gió một phương.
“Ha ha ha, cậu đánh giá thằng nhóc đó cao quá rồi, cậu ta ấy à, cùng lắm là xám chứ chẳng đen nổi, phía Sơn Hùng có tin chưa, người ra chưa? Chuyện tuy nhỏ, nhưng người ta là công ty lớn, muốn xử một tên lưu manh dễ lắm.” Cố Thanh Trì có hơi lo lắng hỏi.
“Có vẻ là tối qua ra rồi ạ, nhưng mà được cảnh sát trên cục đón đi, chẳng biết là có việc hay là bảo vệ y, chuyện này là vì sao thì con chưa rõ.” Khấu Trọng góp nhặt tin tức vụn vặt, nhiều khi dựa vào phán đoán.
“Vậy thì chắc là có chuyện khác rồi, bất kể thế nào thì chuyện ở đây đã tránh được, nếu thị trường vẫn trong tay họ thì chứng tỏ là chuyện ở đây không sao. Mà lần này không sao thì cái công ty kia không làm gì nổi cậu ta nữa, ít nhất thời gian ngắn là thế. “ Cố Thanh Trì phán đoán được phần thắng nghiêng về Soái Lãng cho nên không lo nữa.
Khấu Trọng khuyên: “ Thầy cha, hay là thôi đi, con cảm thấy thằng nhóc đó không cùng đường với chúng ta.”
“Vì sao?”
“Y qua lại quá gần với cảnh sát, con nhớ khi nhập môn, thầy cha có dạy, phái Giang Tướng chúng ta là giang hồ chi tướng, trên không nhập công môn, dưới không dính lục lâm, là sự tồn tại độc lập. Còn Soái Lãng vừa liên quan tới cảnh sát, vừa dính dáng tới lưu manh, con sợ không thể ngồi cùng bàn với chúng ta, e gây phiền toái không cần thiết.”
“Ôi, cây đổ đàn khỉ tan, chúng ta bây giờ còn tư cách gì mà xưng giang hồ chi tướng... Trên không nhập công môn, dưới không dính lục lâm là vì đảm bảo tính thần bí của phái Giang Tướng năm xưa, dạy chúng ta cách giữ mình. Chứ bây giờ có thể lý giải là, đen không đen, trắng không trắng...”
Cố Thanh Trì có vài phần buồn bã giải thích một câu, ông rất ít khi nhắc tới cái tên phái Giang Tướng, vì câu chuyện này nhiều năm trước đã thành truyền thuyết, mà người trong truyền thuyết đã chết uổng rồi.
Xe đã tới, Hoàng Hà đỗ bên đường bóp còi, Khấu Trọng mở cửa đỡ thầy cha lên trước, sau khi xe lên đường lại nói: “ Thầy cha, trước kia thằng nhóc đó nghèo rớt còn không để ý tới chúng ta, giờ có chút tiền càng không coi ai ra gì, thầy đừng tốn công với y nữa.”
“Sai rồi, phải nói ngược lại mới đúng.” Cố Thanh Trì mỉm cười: “ Nếu như cứ mãi sống ở dưới tầng chót xã hội, dù là người có tài hoa đến mấy, cũng bị cuộc sống chèn ép thành người nhút nhát rụt rè làm gì cũng không dám, kết quả không làm nên trò trống gì.”
“Người xưa có câu - Thế gian thiếu chi anh tài, bỏ quên ở tại lều tranh mất rồi, chính là ý như thế. Áp lực cuộc sống biến thiên tài thành kẻ tầm thường, thậm chí là ngu xuẩn... Cậu ta kiếm được tiền là chuyện tốt, càng kiếm được nhiều tiền thì càng không thỏa mãn, sớm muộn có một ngày cậu ta sẽ tận dụng tôi như một tài nguyên bên cạnh... Ha ha ha, cảnh sát còn dám lợi dụng, huống hồ chúng ta.”
Vừa nói Cố Thanh Trì vừa nhìn, Hoàng Hiểu căn bản là không nghe, Khấu Trọng thì không hiểu, hai đứa này là tâm bệnh của ông ta, chẳng được học hành, đơn thuần tiếp nhận ít khiến thức lừa đảo từ ông ta thôi, song vẻn vẹn là bảo sao làm thế, không có chủ kiến. Cố Thanh Trì nói đơn giản hơn: “Vậy tiếp theo các cậu nghĩ Soái Lãng sẽ làm gì, Hoàng Hiểu nói đi.”
“Dạ? À... Thì giữ phần của mình thôi.” Hoàng Hiểu buột miệng nói.
“Nếu người ta không bỏ qua thì sao, một công ty lớn bị cậu ta gài mất cả tiền lẫn thể diện, nếu va chạm ngày một căng thẳng, cuối cùng bên thua vẫn là Soái Lãng ít tiền lực mỏng.”
“Ồ, vậy con nghĩ không ra.”
Cố Thanh Trì khẽ lắc đầu, nghe lời thành quen, quá lười suy nghĩ: “Khấu Trọng, cậu làm ăn cũng nhiều năm rồi, thấy sao?”
“Phi Bằng thua là ở bọn họ cố kỵ đại cục, hơn nữa thị trường này do Phi Bằng phân phối trực tiếp, nếu thực sự hạ quyết tâm thì có cách đơn giản hơn, bồi dưỡng những nhà bán buôn nhỏ ở địa phương đấu với Soái Lãng. Phi Bằng khống chế hệ thống đại lý là được, mặc cho đám Soái Lãng làm loạn, kết cục vì tài chính ít, không duy trì được bao lâu sẽ bị đẩy khỏi thị trường …” Khấu Trọng nghĩ một lúc mới nói.
“Ừ, đó là cách hay, nhưng cậu là người ngoài, chuyện không liên quan mới dửng dưng bày kế được, người trong cuộc dễ loạn, cậu mà ở vị trí đó chẳng dễ mà hạ được quyết tâm đâu. Ngược lại, nếu cậu ở vị trí Soái Lãng, đối phương hạ quyết tâm đuổi cậu đi, cậu sẽ làm sao?”
“Tới đâu hay tới đó ạ, binh tới tướng ngăn, chênh lệch hai bên quá lớn, muốn giữ cái cây sinh tiền đâu dễ, trò lật quán đuổi người dùng được nhất thời, không thể dùng mãi.... Chuyện cần làm là kiếm càng nhiều càng tốt, sau đó chạy.”
“Nếu là thế thì kém quá.” Cố thanh Trì lắc đầu, tựa hiểu Khấu Trọng muốn hỏi gì, nói tiếp.
“Đừng hỏi, tôi cũng không nghĩ ra đâu, đó là điều khiến tôi tò mò về Soái Lãng, cậu ta có lối suy nghĩ không ai lường được, chúng ta nghĩ cậu ta sẽ rút lui, không chừng cậu ta sẽ trụ lại.”
“Nếu cậu ta thực sự bị đuổi đi thì chúng ta có giúp không? Con thấy muốn giúp cũng dễ, chẳng qua là cậu ta thiếu một nhãn hiệu ra hồn trong tay, bỏ vài trăm vạn, nắm lấy một cái, chen chân vào đại lý hạng hai, bây giờ thị trường là thế, có đầu tư mới có thể sinh lời.” Khấu Trọng nói xuôi theo ý thầy cha.
Không ngờ Cố Thanh Trì nói ngắn gọn: “Không giúp!”
Một mặt cực kỳ tán thưởng, mặt khác không chịu giúp đỡ, làm Khấu Trọng không hiểu ra sao nữa, lúc này xe rời khỏi khu phong cảnh, tầm nhìn rộng hơn, tốc độ tăng lên, đi ngày một xa.