← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 375 Đường có ngàn lối, phải đi về đâu. (3)

Đúng 11 giờ, Soái Lãng ở đồn cảnh sát ra còn chưa về khu phong cảnh, chỉ gọi điện báo bình an cho đám anh em, sau đó đi tới nhà tắm công cộng, tắm rửa một cái thật thơm tho. Quần áo cũng mới mua, không rẻ, mất tới vài trăm, ít nhất trông cao cấp hơn bộ đi xin việc, sau đó bất ngờ quanh quẩn ở ngoài khu phòng bệnh bệnh viện Kiều Quang, tay còn cầm một bó hoa lớn.

Không phải là vì do dự mà loanh quanh ở đó, mà là 10 phút trước tới đây bị trông cửa ngăn bên ngoài, nói ngon nói ngọt thế nào cũng không cho vào, không phải thời gian thăm bệnh, không được bệnh viện cho phép không được vào.

“Mẹ nó, mắt chó khinh người à?”

Một chiếc SUV Audi màu đen đi qua cửa tự động mà không bị ai cản trở, té ra không phải là giờ giấc luật lệ gì, mà là người ta nhìn bề ngoài quyết định cho ai vào hay không! Nơi này thực sự không tệ, khu phòng bệnh tổng hợp 9 tầng khang trang sạch sẽ, y tá ra vào đều xinh đẹp, xanh hóa tốt, cây to rợp bóng, cỏ xanh mướt cắt tỉa cẩn thận, là chỗ chỉ người có tiền mới vào được.

“Này hai anh, không tới mức thế chứ, tôi đi thăm bệnh thật.” Soái Lãng nói với hai bảo an chặn mình nãy giờ, chỉ cái xe vừa dừng lại: “Bọn họ vẫn ra vào thoải mái đấy thôi, sao tôi lại không được?”

“Thì anh lái cái Mercedes tới đây, tôi chả dám ngăn.” Tên bảo an lùn cố tình làm bẽ mặt Soái Lãng.

“Người nằm viện ở đây không lãnh đạo thì cũng ông chủ, anh không biết bệnh nhân nằm phòng nào thì sao chúng tôi cho anh vào?” Bảo an khác nói, nhìn là biết không phải người nhà, kiểu người nhân lúc người ta bị bệnh tới lấy lòng còn ít sao.

“Tôi biết tên, các anh tra một cái là ra rồi mà.” Soái Lãng kiên nhẫn nói.

“Anh tưởng anh là viện trưởng đấy à?” Bảo an lùn mia mai.

Diêm Vương dễ đấu, tiểu quỷ khó chơi, gặp phải hai tên bảo an kiểu này, Soái Lãng hết cách, anh đi bộ tới đây, người ta căn bản là khinh, nói gì cũng vô ích mà thôi. Có điều mắt vô tình nhìn thấy người trên xe xuống, Soái Lãng lập tức mừng rỡ, vẫy tay gọi lớn: “ Này, này... Sư.. Sư Á Ny... Bên này, tôi đây, không nhận ra à, là Soái Lãng...”

Đôi nam nữ xuống xe mang theo quà thăm hỏi, ăn mặc rất chính thức, nam tuấn tú nữ yểu điệu, Soái Lãng nhận ra cô gái mặc bộ đồ công sở, chính là Sư Á Ny của công ty săn đầu người Duệ Sĩ. Vốn chỉ gặp một lần, chẳng giao tình quen biết gì, nhưng trường hợp bất đắc dĩ, đành phải cầu cứu.

Sư Á Ny nói với nam nhân đi cùng vài câu rồi bước về phía Soái Lãng, cách hàng rào sắt nói chuyện với bảo an, xong, bảo an rối rít mở cửa cho người vào, Soái Lãng tức lắm, quả nhiên là chẳng có quy định luật lệ mẹ gì hết.

“Ài, bây giờ đến bệnh viên cũng chú trọng thân phận, cám ơn cô.” Soái Lãng cầm một bó cẩm chướng cám ơn Sư Á Ny, lòng hơi áy náy, người ta đúng là có học thức, có tu dưỡng, không để ý chuyện cũ còn giúp mình: “ Ha ha, chuyện lần trước cũng xin lỗi cô.”

Sư Á Ny có vẻ không để bụng chuyện kia, nâng kính lên, động tác văn nhã, vừa đi vừa nói: “ Vậy anh cũng giúp tôi nhé.”

“Nói đi, làm được nhất định tôi sẽ giúp.”

“Đương nhiên là anh làm được, nhìn thấy ông chủ của tôi không, rất tò mò về anh đấy, để tôi giới thiệu hai người làm quen.”

“Có thích hợp không? Người ta là ông chủ lớn.” Soái Lãng nhìn người đang đứng trước cửa tòa nhà, cao mét tám, cười rực rỡ hơn ánh nắng, chừng trên ba mươi, vừa rồi y bị bảo an không cho vào, người ta chắc chắn nhìn thấy rồi, làm y hơi ngại.

“Sắp tới ngay trước mặt rồi còn hỏi có thích hợp không?” Sư Á Ny như xua vịt lên giàn thiêu, tới nơi giới thiệu đây là Soái Lãng, bên kia là Liêu Hậu Khanh giám đốc khu vực Trung Châu của Duệ Sĩ.

Liêu Hậu Khanh khách khí đưa danh thiếp ra, Soái Lãng nhận lấy cất vào túi nhưng không đưa danh thiếp lại, giám đốc Liêu biết thân phận của y nên không để ý: “Anh tìm được việc chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy có hứng thú tới công ty chúng tôi thực tập không?”

Nói tới đó Soái Lãng nhớ ra mình vẫn là thanh niên thất nghiệp, nếu là trước kia, mỗi lần thất nghiệp dù là công việc vài nghìn cũng hấp dẫn, nhưng mà lần này công ty lớn có tiếng đưa ra lời mời, y lại... Chẳng có tí hứng thú nào.

Đối phương lại nghĩ y do dự vì không hiểu nghề này, giám đốc Liêu rất lịch sự giới thiệu: “ Chúng tôi là công ty toàn quốc, có hơn một vạn nhân viên, kho thông tin nhân tài tới giờ hơn 600 vạn bộ hồ sơ, có thể giao lưu nhân tài xuyên tỉnh, thậm chí là xuyên quốc gia. Đây là công việc rất có tiền đồ thịnh hành ở nước ngoài, phù hợp với những người khả năng phán đoán, ứng biến linh hoạt...”

“Khoan đã giám đốc Liêu, tôi biết, tôi biết Duệ Sĩ là công ty lớn, nhưng không thấy mình là nhân tài.” Soái Lãng cắt ngang lời Liêu Hậu Khanh.

Hai người kia bật cười, cảm thấy lời thật thà của y thật ngốc, nhưng mà ngốc tới đáng yêu, giám đốc Liêu vỗ vai y: “ Mỗi con người đều có tài năng riêng, chỉ xem anh có phát hiện ra hay không thôi, đó là tôn chỉ của chúng tôi, tới hoàn cảnh thích hợp sẽ thành nhân tài... Anh còn nhớ bài trắc nghiệm kia chứ, nó chủ yếu kiểm tra tư duy phản ứng và khả năng quan sát, thông thường nhân viên chuyên nghiệp của công ty chúng tôi làm được 80%, làm được 100% như anh là lần đầu tiên. Anh có muốn tới công ty chúng tôi, luyện xem mình có phải là vàng thật không?”

Soái Lãng được người ta khen tới ngứa ngáy toàn thân, tham lam hỏi: “Thế lương bao nhiêu?”

“Giai đoạn thực tập lương tháng 3000, khi có năng lực làm nghiệp vụ độc lập thì có phần trăm, một người săn đầu người giỏi có thể kiếm 1 vạn mỗi tháng rất dễ dàng.” Giám đốc Liêu đưa ra mức lương hấp dẫn, giống vô vàn người tuyển dụng, chỉ dụ dỗ, không hứa hẹn.

“Vậy thôi đi, ít quá, với mức lương đó muốn mua nhà cưới vợ phải 20 năm... Có điều cám ơn giám đốc Liêu, được gọi là nhân tài, cảm giác thật tốt.” Soái Lãng lịch sự từ chối.

Liêu Hậu Khanh bất ngờ lắm, về lý luận mà nói thì với mức lương này có tuyển sinh viên trường danh tiếng là không thành vấn đề, hơn nữa lại chính giám đốc ra mặt mời không thành: “ Vậy, xin mạo muội hỏi, anh chê lương thấp hay anh có chỗ công tác tốt hơn rồi?”

“Có thật, nhưng không hẳn tốt hơn, tôi bán đồ uống, trước kia làm công cho người ta vài năm, giờ vừa học được làm công cho mình, không ai quản cả, cuộc sống rất tốt... Nên chẳng lẽ quay về con đường cũ? Cho nên cám ơn giám đốc Liêu, cám ơn cô Sư...” Người ta có ý tốt nên Soái Lãng rất khách khí từ chối.

Chỉ có điều như thế làm giám đốc Liêu thất vọng lắm, bỏ lỡ một tài năng tốt, Sư Á Ny thì bắt tay tạm biệt, dù sao nói chuyện với Lôi Hân Lôi và Hàn Đồng Cảng rồi, biết được đại khái tính cách của y, không thích gò bó, tạm biệt đi trước.