Q.1-Chương 376 Không bạn là địch, không địch là bạn. (1)
Soái Lãng cố ý đi chậm lại để Liêu Hậu Khanh và Sư Á Ny đi trước, đỡ cho hai bên khỏi ngại ngùng, chuẩn bị ra trực ban xem xem Lâm Bằng Phi ở phòng nào, đi thăm bệnh mà còn khó hơn mua mấy nghìn két nước ngọt.
Vừa đi qua cửa thì có người gọi, Soái Lãng thấy quái lạ, sao mà lại gặp nhiều người quen như thế, đang mải suy nghĩ không để ý lắm, quay lại gặp một người cũng đang ôm bó cẩm chướng trước ngực, vai vắt bím tóc dày đen nhánh.
Cô gái ấy đột nhiên xuất hiện làm Soái Lãng lắp ba lắp bắp: “Sao, sao... Em làm sao, lại ở đây?”
“Vậy làm sao anh ở đây?” Vương Tuyết Na hết sức bất ngờ, cũng rất cao hứng.
“Anh thăm bệnh... Một người bạn...
Soái Lãng trả lời qua loa, chợt nhận ra sau lưng Vương Tuyết Na còn có một mỹ phụ, dáng không cao, rất điềm tĩnh, thoạt nhìn rất có khí chất vợ hiền dâu thảo. Nhìn một cái thôi chắc chắn là hai mẹ con rồi, mắt như đúc từ một khuôn, Soái Lãng chủ động chào: “Cháu chào bác ạ.”
“Mẹ, đây là bạn học của con.” Vương Tuyết Na giới thiệu.
“Ừ, chào cháu... Mẹ lên trước, con ở lại nói chuyện với bạn.” Mỹ phụ vỗ vai Vương Tuyết Na một cái rồi đi, tựa hồ có ý đề lại không gian riêng tư cho con gái.
“Mẹ em giống em thật đấy.” Soái Lãng tiễn bác gái đi, quay lại nhìn Vương Tuyết Nam, tiểu học muội vẫn tràn trề sức sống như thế, nho nhỏ xinh xinh, mặc váy liền thân bằng vải mềm, vừa vặn nổi bật thân hình tú mỹ thon thả của cô, cổ áo chớm tới ngực là dừng, trông như học sinh cao trung, hết sức thanh thuần, chẳng giống sinh viên đã tốt nghiệp.
Vương Tuyết Na lườm một cái: “Thời gian dài như vậy không thấy anh rồi, em hỏi anh, lần trước ở khu phong cảnh Hoàng Hà, vì sao thấy em liền chạy?”
“Em đi cùng với bạn bè mà, anh lúc đó bẩn thỉu mồ hôi mồ kê như vậy tới không phải phá hoại phong cảnh, làm bọn em mất hứng sao?” Soái Lãng cười ngại ngùng.
Dù lý giải Vương Tuyết Na tựa hồ không hài lòng, nhìn Soái Lãng phơi nắng tới đen kịt, nhớ lại lần đầu gặp nhau ở thị trường nhân tài, dù không còn sự ấm áp lúc đó, vẫn quan tâm: “Anh tìm được công việc chưa?”
“Chưa!”
“Không thể nào, anh biết chen lấn như thế, sao không đi tìm đi?”
Hai người vì câu nói vô tâm này mà cùng phì cười.
“Em thì sao, đừng có hỏi anh mãi thế.” Soái Lãng cười, chút lạ lẫm do lâu ngày không gặp tan biến.
“Em đang chuẩn bị luận văn vấn đáp, sau đó là tốt nghiệp, sau đó... Đừng hỏi em, em chưa biết cha em an bài thế nào, chắc là học nghiên cứu sinh thêm bốn năm năm nữa.” Vương Tuyết Na lè lưỡi.
Soái Lãng hâm mộ: “Có người cha tốt thật thích, chẳng phải lo lắng gì... Có điều em cứ đi học mãi thì chán lắm, đợi học xong thì gần 30 rồi còn gì, tìm bạn trai cũng lỡ hết cả.”
“Hì hì, nào như anh, tìm việc tìm không nổi, cũng chẳng để ý được tới tìm bạn gái nữa.” Vương Tuyết Na trêu chẳng chút tâm cơ nào.
“Em nói đúng, thời gian qua anh bận không rứt ra được, còn nói hạ quyết tâm theo đuổi em, cuối cùng lỡ luôn.”
Soái Lẵng cười hăng hắc, hôm đó vừa hạ quyết tâm đời này kiếp này trung trinh không đổi với Tuyết Na muội muội, dứt khoát phải tán tỉnh được... Thế rồi thoáng cái lên giường với Tang Nhã, nói xem, chuyện như thế làm người ta có xấu hổ không?
Giờ gặp lại chút cảm giác rung rinh vẫn còn, nhưng càng nhiều coi cô như tiểu học muội mà thôi.
Vương Tuyết Na dù đơn thuần tới mấy thì vẫn mười phần mười nhạy cảm chuyện người khác giới, nghe giọng điệu của Soái Lãng cô bĩu môi nghi ngờ: “ Thế à, sao em thấy anh chẳng tiếc nuối gì cả.”
“Đâu đâu, anh tiếc lắm, em không biết anh hoài niệm lúc chúng ta cùng làm việc thế nào.” Soái Lãng mặt dày nói.
“Bán rượu giả ấy à, thôi đi.” Vương Tuyết Na thè lưỡi làm mặt quỷ, đi lên lầu thấy Soái Lãng vẫn theo mình, hỏi: “ Anh thăm bệnh nhân ở tầng mấy?”
“Hả, anh quên hỏi rồi...” Soái Lãng vỗ trán, mải nói chuyện với tiểu học muội quên luôn chuyện chính, mà chuyện này khó mở miệng, thôi tạm thời không để ý: “ Anh không vội, em thì sao, không phải là thầy Vương bệnh chứ?”
“Không, là dượng em, làm ăn bị người ta hại, giận tới ngã bệnh vào viện.”
“Ài, bây giờ làm gì cũng phải cẩn thận, bọn gian thương nhiều lắm, thật thà thường thua thiệt...”
“Chứ sao, làm dượng em tức tới thiếu chút nữa hộc máu, vất vả sáng nghiệp mấy chục năm trời, chưa bao giờ chịu ấm ức như thế. Nghe dì em nói, người kia thông đồng với cảnh sát bẩn, cả đồn công an không làm gì được.” Vương Tuyết Na nắm tay tức giận nói.
Soái Lãng đột nhiên nghĩ tới điều gì, lòng dâng lên một linh cảm rất không lành, có chút khẩn trương hỏi: “ Ừm, dượng em kinh doanh đồ uống hả?”
“Đúng rồi, Giải khát Phi Bằng, rất nổi tiếng, em nghe dì em kể là bị một bọn lưu manh hại, bọn chúng mua hàng của Phi Bằng, rồi lại ép bán cho công ty, hại dượng em mất hơn trăm vạn... Í, anh sao thế Soái Lãng?” Vương Tuyết Na thấy Soái Lãng không đi theo nữa quay lại, ngạc nhiên nhìn y đứng lặng người ở đó.
Soái Lãng gian nan nuốt nước bọt, biết trả lời sao đây, chẳng lẽ nói là... Anh chính là tên gian thương hại dượng em.
Con mẹ nó chứ, là do thế giới này quá nhỏ, hay do ông trời chơi xỏ mình đây hả?
“Soái Lãng.”
“Soái Lãng.”
“Này, sao tự nhiên lại đứng ngây ra? Rốt cuộc có chuyện gì?” Vương Tuyết Na gọi tới hai lần không có phản ứng, cau mày tới trước mặt Soái Lãng, đôi mắt to trong veo nhìn y chằm chằm: “ Anh tới đây thăm ai?”
“À, thăm dượng em đấy, ha ha, thật trùng hợp nhỉ? Ha ha ha … ” Soái Lãng cười rất khô khan, chuyện đã như thế, tránh cũng không được, đã đến đây rồi, Soái Lãng không quay về, đâu phải chuyện trẻ con, liên quan tới miếng cơm bao người: “ Nãy anh định hỏi trực ban, không ngờ gặp em, tình cờ quá, em có thể dẫn anh đi được không?”
“Dẫn anh đi tìm dượng em?” Vương Tuyết Na không trả lời ngay, ánh mắt đầy ngờ vực: “ Anh có chuyện gì mà tìm dượng em thế? Anh tới đây thăm dượng em, có việc gì?”
“Không, không có chuyện gì cả, ông ấy là tiền bối trong nghề mà, biết tin nên anh mới tới thăm.” Soái Lãng thấy miệng khô dễ sợ luôn, làm sao lại trùng hợp như thế chứ, mà cái gì thông đồng với cảnh sát bẩn hại ông ta, mình đây mới là người bị ông ta thông đồng với cảnh sát bẩn làm hại.
Mẹ nó chứ oan này đi đâu nói? Nói ra ai tin?