Q1 - Chương: 377 Không bạn là địch, không địch là bạn. (2)
“Sao em cảm giác là có chuyện nhỉ?” Vương Tuyết Na nghĩ lại, vừa nhắc tới giải khát Phi Bằng thì Soái Lãng liền có biểu hiện lạ, cố rất hoài nghi, cẩn thận hỏi: “ Không phải anh...”
“Em đừng đoán bừa.” Soái Lãng cắt ngang, sợ Vương Tuyết Na liên hệ chuyện mình bán nước ngọt ở khu phong cảnh với hại thân thích nhà người ta, nghiêm túc nói: “ Anh rất ngưỡng mộ dượng em, ông ấy tay trắng lập nghiệp, thập niên 80 chẳng qua chỉ đẩy xe bán kem ở quanh ga tàu thôi, vậy mà gây dựng lên Phi Bằng vang danh toàn tỉnh.”
“Tục ngữ nói sáng nghiệp khó, giữ được sự nghiệp càng khó, dượng em không chỉ sáng nghiệp, lại còn phát triển Phi Băng lớn mạnh như thế, sao không ngưỡng mộ, em nói đúng không... à, chúng ta tâm linh tương thông, cùng mua cẩm chướng này...”
Nói rất chân thành, nói rất thật, mà Soái Lãng nói thật đấy chứ, làm sao hoài nghi cho được, nhất là cô gái đơn thuần như Vương Tuyết Na, chỉ có điều thấy Soái Lãng lấy lòng như vậy, cô lại cảnh giác hỏi: “Vậy anh tới làm gì, định nhờ em giới thiệu à?”
“Đúng là có ý đó, nhưng quyền quyết định là ở em, anh và dượng em kỳ thực quen nhau.”
“Không được, chuyện khác em có thể giúp anh, chuyện này em không giúp được, khi dì em gả cho dượng em, cả bà ngoại em, mẹ em đều không đồng ý. Nhiều năm rồi không qua lại, người ta giờ có tiền rồi, thể diện càng lớn, không muốn nhờ vả người ta... Chẳng qua là thân thích, lễ tết qua lại thăm hỏi thôi, với lại giới thiệu anh làm gì, lái xe, bán đồ uống à? À phải, anh muốn bán Cocacola à?”
“Thôi, thôi, em không cần để ý tới anh nữa.” Soái Lãng lần nữa phải cắt ngang tránh cô nàng sinh liên tưởng, hỏi: “Thế dượng em ở phòng nào?”
“Còn nói quen, xì, 303... Người ta không gặp người ngoài đâu, đừng xông bừa vào, bị đuổi ra đấy...”
“Em không biết rồi, người mà dượng em muốn gặp nhất bây giờ là anh đấy.”
“Quỷ mới tin anh.” Vương Tuyết Na xoay người một cái, bím tóc dày vẽ vòng cung, bỏ lại Soái Lãng mà đi.
Xong rồi, từ cách nói chuyện lạnh nhạt của Vương Tuyết Na, Soái Lãng có thể đoán được suy nghĩ của cô bé này, nếu như trước kia lang thang tìm việc là bất đắc dĩ còn có thể thông cảm, bây giờ thấy người sang muốn bắc quàng làm họ, thực sự làm người ta coi thường.
Dù sao cũng biết số phòng rồi, Soái Lãng tiếp tục đi lên tầng ba, vừa rẽ qua hành lang, cảnh nhìn thấy đã giật mình.
Đông, rất đông, người cầm hoa tươi, người xách quà, có đại biểu nhà máy tới thăm hỏi, có thương nhân muốn tiếp cận, có đối tác làm ăn qua lại, dù bản thân không tới được thì cũng phái phó tổng hay thứ ký gì đó... Làm trợ lý Tần bận tối mặt, lúc nhận quà ký tên, lúc giải thích tổng giám đốc thực sự không khỏe, lời thăm hỏi nhất định sẽ chuyển, gặp phải khách từ chối không nổi, đành nói người thân ở trong phòng, vào không thích hợp... Đại đa số ngăn ở bên ngoài.
Soái Lãng nhìn cảnh đó chơi trần chừ, bảo sao tiểu học muội có thái độ đó với mình, nghĩ một lúc mới đi tới... Vẫn cứ biết Phi Bằng là công ty lớn, nhưng Soái Lãng chưa bao giờ có hình dung cụ thể, giờ mới có nhận thức đầy đủ hơn.
Quả nhiên mình tới đây là quyết định đúng đắn.
Trong phòng bà Lâm nắm tay chị mình nói chuyện thường ngày, chỉ thăm hỏi một chút mà thôi, Vương Tuyết Na nhìn dượng tiều tụy, khách sáo vài câu, nhẹ bước cắp hoa vào lọ đầu giường. Ở trong phòng này đều là người thân phía dượng, năm sáu người, đại đa số không quen, phòng bệnh hai gian, một gian chuyên để tiếp khách, nhìn mẹ và dì trò chuyện say sưa, Vương Tuyết Na hiểu chuyện, rót nước cho dượng.
Lâm Bằng Phi cười: “ Cháu thật giống mẹ cháu, năm nay tốt nghiệp à?”
“Vâng ạ.” Vương Tuyết Na cười gật đầu.
“Vậy tới công ty giúp dượng nhé?” Lâm Bằng Phi tùy ý hỏi, hơi ngồi nhổm dậy, thấy Vương Tuyết Na lắc đầu không nói liền cười tự trào: “Không nhìn trúng công ty dượng hả?”
“Cha cháu muốn cháu học nghiên cứu sinh, có điều dù không học, cháu cũng muốn tự đi tìm việc... Dượng, lúc thực tập cháu làm công ở một siêu thị, làm hơn một tháng, kiếm những 2000 đồng đấy.” Vương Tuyết Na kể với giọng tự hào.
Nhưng con số không đáng kể đó khiến Lâm Bằng Phi cảm khái vô cùng: “Cha cháu dạy con đúng là hơn dượng, dượng không dạy được anh cháu, đưa nó đi Canada mấy năm, trừ lúc xin tiền ra thì chẳng nhớ tới cha mẹ.”
“Dượng, anh Lâm Phong không định về nữa ạ?” Vương Tuyết Na quan tâm hỏi.
“Còn về làm gì nữa? Nó nói tiếng Hán còn chẳng lưu loát, ở trong nước sợ nó không thành tài được, cho nó ra nước ngoài tưởng học được chút bản lĩnh, giờ chẳng những vẫn không thành tài, đến cả nhà nó cũng chẳng cần nữa.” Lâm Bằng Phi buồn bã, tuổi càng nhiều, sức khỏe càng đi xuống mới thực sự để ý tới người thân xung quanh, kinh doanh và cuộc sống thành lựa chọn khó khăn.
Lúc này Tần Nhiễm rón rén đi vào, ghé tai Lâm Bằng Phi nói vài câu, Vương Tuyết Na cảm giác rõ ràng rằng sắc mặt dượng mình tái đi, tiếp đó muốn rời giường, do dự mãi ngồi lại giường ra hiệu: “Mọi người ra ngoài đi, tôi cần gặp một vị khách.”
Bà Lâm biết chồng lại bận chuyện làm ăn, tuy không vui, song cũng không trái ý, áy náy xin lỗi thân thích, bảo Tần Nhiễm an bài cơm trưa. Lúc ra ngoài thấy một nam tử ôm bó cẩm chướng đứng đó, thân thích không nhận ra, tránh qua bên, Vương Tuyết Na cùng mẹ ra ngoài thì không sao tin nổi... Nhưng cô không tin cũng chẳng được, Soái Lãng mỉm cười với cô, tiếp đó theo Tần Nhiễm vào phòng bệnh, đóng cửa lại.
“Sao bạn học con lại quen dượng con?” Bà Vương ngạc nhiên hỏi.
Vương Tuyết Na bĩu môi, cô không ngờ Soái Lãng nói thật: “Con biết làm sao được?”
“Không đúng..” Cách đó không xa, Liêu Hậu Khanh thấy cảnh này, kinh ngạc hỏi Sư Á Ny: “ Rốt cuộc cậu ta là ai, chúng ta tới chỉ được mấy câu từ chối khách sáo, người ta lại được gặp riêng, ngay cả thân thích Lâm gia cũng phải ra ngoài, rốt cuộc cậu ta là ai?”
“Tôi cũng không biết.” Sư Á Ny tròn mắt, xem ra nhìn nhầm người quá rồi.
“Lần tới hẹn Soái Lãng, nói không chừng cậu ta và tổng giám đốc Lâm là chỗ thân tình, Phi Bằng là đại hộ, nếu chúng ta nhận được nghiệp vụ tuyển dụng của họ, sẽ kiếm lớn đấy.” Liêu Hậu Khanh phát hiện ngay thời cơ trong đó.
“Để tôi thử...” Sư Á Ny khó xử, nhớ tới câu đó lưu manh của Soái Lãng, người này không dễ tiếp xúc đâu.