Q1 - Chương: 378 Không bạn là địch, không địch là bạn. (3)
Không gian trắng tinh, tĩnh mịch, an lành, ban công đã cắm đầy hoa tươi, đầu giường chất đống quà thăm hỏi, Soái Lãng ôm bó hoa lúng túng không biết để đâu, đối diện với Lâm Bằng Phi nửa nằm nửa ngồi mặt không cảm xúc nhìn mình.
Vị tổng giám đốc trên 50 này nhìn trẻ hơn tuổi thật nhiều lắm, nhưng so với lần trước gặp ở khu phong cảnh thì già hơn không ít, không còn bộ vest trang trọng. Lúc này mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, trông chỉ giống đại đa số người Trung Châu, dinh dưỡng quá dư thừa, bụng phệ, mặt phù, không nhìn thấy nếp nhăn tương ứng với tuổi tác.
Lâm Bằng Phi cũng nhìn Soái Lãng, chàng trai gọn gàng tinh thần trước mắt khiến ông ta không liên hệ được với người ăn mặc luộm thuộm bê bối mồ hôi đầm đìa vác hàng dưới mặt trời như lửa. Mà chẳng ai ngờ được cậu ta có một ngày thành đối thủ của mình, cũng không ai nghĩ tớ, cậu ta lại lần nữa đứng trước mặt mình thế này, lại còn tới thăm bệnh, giống bố thí, giống chế nhạo.
Nhưng ông ta không từ chối, vì tò mò áp ức trong lòng, vì ông ta không biết, phải đối phó với người này ra sao.
“Ngồi đi, đừng khách khí.” Lâm Bằng Phi hồi lâu sau phải bất đắc dĩ tỏ ra phong độ.
Soái Lãng cắm hoa vào bình hoa đầu giường, ở đó cắm một bó cẩm chướng rồi, còn bố trí rất khéo léo, thêm bó hoa của y, đâm ra phá hỏng hết mỹ cảm, kéo ghế ngồi xuống: “Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Lâm Bằng Phi ngẩn ra, cười ha hả: “ Xin lỗi cái gì, cậu không cần quanh co, chuyện làm ăn làm gì có lỗi với chẳng không, lần này cậu chơi rất đẹp, không chỉ thắng của tôi mười mấy vạn tiền hàng, còn kéo tôi vào vũng bùn... Bây giờ ĐTH đòi tài trợ 50 vạn, thái độ báo tối chưa rõ. Một câu xin lỗi của cậu có đền được tôi hơn 100 vạn không?”
Mục đích đã đạt được, Soái Lãng không đành lòng: “Vốn chúng tôi chỉ muốn kiếm bát cơm ăn qua ngày, vài chuyện bị ép phải làm, nếu ông không ép quá mức, anh em chúng tôi không đi xa như vậy.”
“Không sao, tôi chịu được... Bất kể cậu có quan hệ gì ở cục công an, có ô dù bảo hộ thế nào, tôi vẫn trả được.” Lâm Bằng Phi có chút phẫn nộ.
“Đương nhiên rồi, nghiệp vụ của Trung Châu bằng một phần mười toàn tỉnh, khu phong cảnh chiếm chưa đầy 20% thị phần toàn thành phố, chỉ tập trung vào mùa hè, so với sản nghiệp to lớn của Phi Bằng đâu là gì.” Soái Lãng nịnh một câu.
“Ồ, sao nghe giọng cậu như tới giảng hòa thế?” Đối thủ khiêm tốn như vậy, làm Lâm Bằng Phi chẳng biết nên thấy được an ủi hay bi thương.
Đắc ý hay lấy lòng, Soái Lãng biết đều không thể quá nghiêng về bên nào, đính chính: “Không phải giảng hòa, mà là hợp tác.”
“Hợp tác à? Ha ha ha...” Lâm Bằng Phi biết lai lịch của Soái Lãng, biết khả năng tài chính của y, không nhịn được cười hỏi lại: “Cậu thấy chúng ta có cơ sở hợp tác à? Khu phong cảnh và nhà ga, thị trường bé như lòng bàn tay, chẳng làm tổn thương được gân cốt của Phi Bằng, dù cậu có chống đỡ qua được mùa hè, cũng chẳng chịu nổi mùa vắng khách, cậu chống nổi năm nay, có chống nổi năm sau không?”
Cuối cùng cũng có cơ hội để phát tiết rồi, Lâm Bằng Phi tận tình chế nhạo, Soái Lãng đợi ông ta cười chán rồi mới sờ túi lấy ra bản kế hoạch được in sẵn.
Lâm Bằng Phi nhận ấy, tò mò xem qua, thi thoảng ngạc nhiên dừng lại nhìn Soái Lãng.
Đó là một bản kế hoạch kinh doanh, nhắm vào thị trường nhà ga, bản kế hoạch gọi nó là "thị trường lưu động", Lâm Bằng Phi vừa xem vừa tính toán khả năng trong chuyện này. Trung Châu là nút giao thông đường sắt trọng yếu, trừ nhà ga ra, thì tiêu thụ trên tàu luôn là thị trường hỗn chiến, các đại lý thông qua đủ loại quan hệ đưa hàng của mình lên, nếu thống nhất được thị trường này, với lưu lượng trăm vạn hành khách mỗi ngày của nó, có thể tưởng tượng được gây ra hiệu ứng gì.
Xem một lần, rồi lại xem lần nữa, Lâm Bằng Phi trả lại: “Thứ này không phải do cậu làm.”
“Vì sao?” Soái Lãng không phủ nhận.
“Cậu đi con đường phi chính quy, không thể lập kế hoạch chuyên nghiệp thế này.” Lâm Bằng Phi tóm được cơ hội là châm chọc.
“Cao kiến, đúng là không phải do tôi làm, có điều tổng giám đốc Lâm thấy tính khả thi ra sao?”
“Không dễ đâu, vì sao ngành đường sắt lại được gọi là Thiết Lão Đại, vì họ giàu, chúng tôi năm lần bảy lượt trình bày kế hoạch hợp tác kinh doanh, nói một câu không dể nghe, người ta chẳng thèm để ý vài đồng lẻ... Cậu muốn trở thành nhà cung cấp của hậu cần đường sắt, không phải dễ.”
“Cũng không có nghĩa là không thể, vị trưởng ban hậu cần của cục đường sắt Trung Châu họ Ngưu, chính là cậu ruột của tên Đại Ngưu ở kho hàng nhà ga, nếu cháu ngoại định kinh doanh đàng hoàng, người làm cậu giơ tay ủng hộ, không phải là vấn đề lớn, huống hồ trước đó chúng tôi đút tiền không ít trên tàu...”
“Có thêm hiệu ứng thương hiệu của Cocacola và Sprite, chẳng qua chuyên môn làm thêm một cái bao bì thôi, thể hiện khí thế khác biệt, tôi nghĩ chỉ cần xã giao đủ tốt sẽ làm được.”
“Thị trường này khá loạn, một bộ phận là nhà bán buôn nhét hàng lên xe, một phần là nhân viên tàu lấy danh nghĩa cung ứng để nhập hàng riêng, kiếm lợi trong đó. Xung quanh Trung Châu có tổng cộng bảy ga tàu, tổng lượng khách năm ngoái là 300 triệu. Không cần nói tới có thể đàm phán thành công toàn bộ, chỉ cần một hai ga thôi, lợi nhuận cũng khả quan lắm, không khác gì tái tạo thêm một thị trường Trung Châu, hơn nữa không có mùa vắng khách.” Soái Lãng rất hăng say nói về tiền đồ thị trường, rất mê người.
Lâm Bằng Phi là nhân vật đứng đầu trong nghề sao chẳng biết khó khăn trong đó, thị trường đó không dưới 100 thương hiệu nhảy vào, ai chẳng muốn có một miếng bánh, vì thế cạnh tranh dữ dội, muốn nhất thống, khó khăn đâu bình thường.
Có điều Lâm Bằng Phi không dám khẳng định hoàn toàn là không thể, vì Soái Lãng không chỉ một lần làm được chuyện mà ông từng cho là không thể, năng lực của chàng trai này, nếu bây giờ còn ai không nhìn thẳng vào là ngu xuẩn, nhưng ông ta nghi ngờ cái khác: “Có vụ làm ăn tốt như thế, sao còn đi tìm tôi?”
Đang đấu đá sứt đầu mẻ trán như thế, đối thủ lại tới mang theo miếng bánh béo bở, ai mà tin đây, có khi bên trong tẩm độc ấy chứ, Soái Lãng chuẩn bị tinh thần đây là chuyện khó khăn rồi, giang tay nói: “Vì mình tôi không làm được, dù có làm cũng chỉ kiếm chác nhỏ lẻ, không có nguồn hàng ổn định sẽ không làm nên trò trống gì, với thân phận của tôi, đứng trước mặt lãnh đạo cục đường sắt trình bày kế hoạch, nói hay tới mấy cũng không ai tin. Phi Bằng thì khác, công ty lớn ít nhất có đảm bảo, thậm chí đến khi đó công văn đóng dấu cũng không cần, chỉ cần họ đưa ra thông báo nội bộ không chính thức thôi...”
“Có lông gà này nắm trong tay, chúng ta tới cơ sở có thể dùng làm lệnh tiễn, sau đó có thể đường hoàng tích trữ lượng hàng lớn ở các nhà ga, đẩy các thương hiệu khác đi. Thị trường này không kém khu phong cảnh, tôi cướp của ông một cái, tặng của ông cái khác, coi như hòa.”