Q1 - Chương: 379 Không bạn là địch, không địch là bạn. (4)
“Cậu tới đây để làm chuyện này à?” Lâm Bằng Phi không rõ tỏ thái độ ra sao, đôi khi dùng người rất khó, người nghe lời bản lĩnh không cao, người bản lĩnh lớn lại không nghe lời, chàng trai này thuộc loại sau, còn là loại khó lường nhất.
“Ha ha, dù tôi nói là tới xin góp sức, e tổng giám đốc Lâm cũng không muốn nhận nhỉ?” Soái Lãng tự biết mình: “Vậy để người lập kế hoạch này giúp đi.”
“Vậy là cậu tới tiến cử người cho tôi à, ai thế?”
“Đỗ Ngọc Phân.”
“Cô ấy à?” Lâm Bằng Phi không ngờ kết quả là như thế.
“Nguyên phó tổng của Chính Nùng, hai bên là đối thủ cũ, ông chắc thừa biết nửa thành tích của Chính Nùng hiện nay là nhờ cô ấy, cô ấy là dân chuyên nghiệp, chứ không như chúng tôi...”
“Tôi vô tình tìm thấy bản kế hoạch chưa hoàn thành này trong chiếc máy tính bảng của cô ấy, khi đọc được tôi cũng giật mình. Lý Chính Nghĩa không biết nhìn người, vì chút lợi nhỏ mà đánh mất viên đại tướng, tổng giám đốc Lâm có đủ bụng dạ dùng người không? Trong chiếc máy tính bảng của cô ấy có các đại lý, kênh phân phối toàn tỉnh, chính xác từ tên người tới quy mô hàng hóa...”
“Chúng tôi tiến vào khu phong cảnh chưa tới 5 tiếng thì cô ấy đã tìm tới hợp tác rồi... Trong khi mất 10 ngày tổng giám đốc Lâm mới tới chỗ tôi nói chuyện, người của Phi Bằng không ai có nhãn quang bằng cô ấy.” Soái Lãng tích cực tiến cử.
“Nếu cô ấy muốn, không phải là vấn đề... Nhưng hôm nay cậu tới đây là vì chuyện này à?” Lâm Bằng Phi vẫn hỏi câu đó, cảm thấy khó tin.
“Đúng, vì chuyện này, nếu ông chưa tin, thực ra là tôi đang tìm một lối đi cho mình, chứ cứ đánh tiếp thế này, thua thì chắc chắn là tôi, nhưng lỗ vốn là các vị, hai bên đều được chẳng bằng mất, vì sao không hợp tác?”
“Để tôi nắm giữ khu phong cảnh và nhà ga, tôi đảm bảo sẽ tạo ra thị trường lớn hơn cả Phi Bằng tiêu thụ trực tiếp, cuối cùng vẫn là sáng tạo lợi nhuận cho Phi Bằng, vì sao không làm? Các vị nhất định muốn vì chút thể diện mà gánh chịu tổn thất à?” Soái Lãng nói câu này không chỉ là thiện chí, có cả tự tin và ngạo nghễ, y đã dùng thực lực chứng minh có thể gây tổn thất khủng khiếp cho Phi Bằng ra sao.
Là một đại lý, quan tâm chính là tiêu thụ thôi, vấn đề ở khu phong cảnh và nhà ga là chuyện thể diện, giờ Soái Lãng trả lại thể diện. Lâm Bằng Phi tính toán, nếu kéo được Đỗ Ngọc Phân vốn là hảo thủ làm thị trường về Phi Bằng, tác dụng còn cao hơn cả Tần Nhiễm và Diệp Dục Dân cộng lại, chỉ là như thế với năng lực của đám Soái Lãng, e sẽ thành vấn đề lớn.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy ông phải cám ơn chúng tôi.” Soái Lãng nhìn ra cố kỵ của Lâm Bằng Phi.
“Vì sao?”
“Vì tôi không mở rộng thị trường, không phá hoại hệ thống giá trên phạm vi lớn, càng không thông qua đường sắt thuận tiện mang hàng từ ngoại tỉnh vào, sự kiện phát sinh ở phạm vi nhỏ còn có thể tiêu trừ. Cuối cùng tôi không lựa chọn lưỡng bại câu thương, bây giờ chúng ta vẫn còn cơ hội để bù đắp, vì sao không làm?”
“Tôi làm sao có thể tin cậu không phải đang giở trò?” Lâm Bằng Phi không phải không động lòng, có điều Soái Lãng để lại cho ông ta ấn tượng quá sâu, bất an quá lớn.
“Tôi gài bẫy ông, nhưng tôi không lừa ông.” Soái Lãng đứng dậy, thành khẩn nói.
Hai đôi mắt nhìn nhau, thần sắc Soái Lãng rất ung dung, Lâm Bằng Phi tay nắm cằm ngẫm nghĩ, vẫn khó mà quyết định được... Rất lâu sau soái Lãng cho rằng đối phương sẽ không đồng ý, xoay người bỏ đi, được rồi, nếu hòa không được thì đánh, đánh cho tới khi một bên không chịu nổi mới thôi, có điều như thế mình chẳng kiếm được là bao ở khu phong cảnh rồi.
Nếu một mình Soái Lãng, y không phải cân nhắc nhiều như vậy, cũng chẳng tìm tới đây nói những lời hạ mình như vậy, nhưng Đỗ Ngọc Phân vì y mất việc, một cô gái lên được vị trí đó dễ dàng lắm sao, đám anh em cũng vì y bỏ công bỏ việc chạy tới đây.
Níu kéo của Soái Lãng giờ cũng rất nhiều.
Két một tiếng, cửa mở ra, Soái Lãng bước nửa chân ra ngoài rồi, Lâm Bằng Phi mới như sực tỉnh đưa tay ra gọi: “Khoan đã.”
Không ngờ sau đó ông ta sắc mặt như thường nhảy xuống giường, đi dép lê bước tới: “Đi thôi, tôi tiễn cậu. Đúng là hậu sinh khả úy, tôi luôn cho rằng mình có con mắt nhìn người rất chuẩn, có điều không nhìn thấu cậu.”
Phù, Soái Lãng thầm thở phào, y nhìn người không sai, khiêm tốn nói: “Không không, tôi thấy mình có gì để nhìn đâu, chẳng qua tổng giám đốc Lâm phải cân nhắc quá nhiều, không dám thẳng tay mà làm, anh em chúng tôi là đám tay trắng chân đất, cái gì cũng dám làm.”
“Ha ha ha, nếu không như thế thì sao lại gọi là hậu sinh khả úy? Soái Lãng, cậu tiến cử Đỗ Ngọc Phân tới công ty tôi, thế bản thân có nghĩ tới đến Phi Bằng không?”
“Có, nhưng mà tôi ngại không dám tới, từ phó tổng Diêm, trợ lý Tần, thư ký Lý, rồi một đám anh em đưa hàng nữa, đều coi tôi như kẻ thù... Vừa rồi Tần Nhiễm suýt nữa muốn đuổi tôi đi.”
“Ha ha ha, tôi thấy cậu có sợ ai đâu, sao lại sợ xấu hổ?”
“Có chút thật, không phải tôi làm cao... Nói thật chứ, cái tính của tôi ở khu phong cảnh tùy tiện kiếm chút tiền thôi, hay là tổng giám đốc Lâm trực tiếp đưa tôi đội phân phối hàng, phí vận chuyển tới bỏ, giá thì bên các vị quyết? Như thế Phi Bằng bớt không ít nhân công...”
“Ái dà, mượn gà đẻ trứng, không phải là không được, sợ tương lai gà bay trứng vỡ.”
“Không không, tôi đâu tới mức giết gà lấy trứng.”
“Ha ha ha...”
Từ hành lang đi xuống, Tần Nhiễm choáng váng không thôi, chẳng hiểu sao đang là kẻ thù không đội trời chung thoáng cái đã vào tuần trăng mật rồi. Có điều nhìn khí sắc của tổng giám đốc Lâm rất tốt nên không quấy nhiễu.
Vương Tuyết Na và đám thân thích đang ngồi ở hành lang trò chuyện to nhỏ, trố mắt nhìn dượng mình khoác vai Soái Lãng đi qua, so với những thân thích khác còn thân hơn vài phần. Dượng đang bệnh như thế, bao nhiêu người muốn gặp đều từ chối, lại đích thân tiễn Soái Lãng ra cửa vẫy tay tạm biệt nữa.
Người của Cty Duệ Sĩ đợi ở đại sảnh tầng 1, định lôi kéo Soái Lãng, ai ngờ chứng kiến một cảnh làm người ta giật mình như thế, Liêu Hậu Khanh cứ vỗ trán kêu mất mặt quá, chứ còn không à, mình mở miệng ra muốn trả người ta lương 3000 nghìn/tháng. Vội vàng đuổi theo Soái Lãng vừa ra ngoài bắt taxi.
Một lúc sau Vương Tuyết Na cũng chạy xuống, né tránh dượng đang lên lầu, đuổi ra tận cửa, cô có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng người đã đi rồi, lại lần nữa bỏ lỡ...
Lại nói Lâm Bằng Phi quay về phòng bệnh, ra ngoài một chút thôi khí sắc cực tốt, nhìn Tần Nhiễm vẫn ngây ra đó, an bài một câu: Xuất viện!