Q1 - Chương: 380 Toàn chuyện thối nát, linh ta linh tinh. (1)
Trời vẫn nắng như thế, mùa hè ở Trung Châu nhìn qua có vẻ như mọi năm, nếu ở trên thật cao nhìn xuống sẽ thấy trừ nóng hơn thì chẳng có gì khác lắm.
Nhưng nếu cầm ống nhòm xoi vào nhân sinh bách thái sẽ thấy nhiều thứ thú vị lắm.
Đôi khi chuyện phát triển rất quỷ dị khó lường, ví như đối với Hàn Đồng Cảng mà nói là như thế.
Chuyện ở khu phong cảnh xảy ra với người khác thì hắn không dám đánh giá bừa bãi, nhưng xảy ra với Soái Lãng thì tám phần mười có điều kỳ quái rồi.
Liên tục vài ngày hắn chỉ sợ tin tức kia phát ra gây ra rùm beng lớn sau đó là truy cứu trách nhiệm, thế thì mình cũng không tránh khỏi liên quan. Có điều kỳ một cái là, ba ngày sau tổng biên tập, giám đốc tòa báo gọi Hàn Đồng Cảng vào văn phòng cổ vũ khích lệ một phen.
Có chút mơ hồ, lờ mờ đoán ra cái gì đó lại không dám khẳng định.
Lại qua vài ngày nữa trong tòa báo truyền ra tin chính thức ký hợp đồng với một số thực tập sinh, chuyện này làm Hàn Đồng Cảng chột dạ, loại chuyện này phải bỏ tiền ra lo lót, mà hắn thiếu là tiền.
Có điều quái lạ, Hàn Đồng Cảng còn đang tính toán xem phải tới nhà ai, biếu xen bao nhiêu thì danh sách đã được công bố, Hàn Đồng Cảng nhìn một cái thấy ngay tên mình xếp chót. Thế là hắn mừng phát cuồng, từ lúc tốt nghiệp tới giờ cũng làm hai ba nơi rồi, cuối cùng cũng có thể yên ổn...
Cho tới ngày chính thức được ký hợp đồng mời đồng nghiệp trong tòa bào ăn cơm, có một phóng viên lâu năm uống rượu vào vô ý tiết lộ Phi Bằng bỏ ra 40 vạn tức là phân ngạch quảng cáo nửa năm giao cho tòa báo bọn họ, Hàn Đồng Cảng mới có nhận thức rõ ràng. Tất cả là do ảnh chụp ở khu phong cảnh mà ra, mình vất vả mấy năm, cần cù miệt mài làm việc, không bằng mấy hình ảnh chụp trộm bất lương.
Có đôi khi chuyện phát triển luôn ngoài dự liệu, ít nhất mùa hè năm nay của Lý Chính nghĩa là thế, lượng tiêu thụ đột nhiên tăng vọt, một thời gian giảm xuống, Lâm Bằng Phi nằm viện, lượng tiêu thụ lại tăng vọt, hắn cảm giác cơ hội tới rồi. Khi gật đầu cung cấp hàng cho Đỗ Ngọc Phân, hắn chỉ bất đắc dĩ, nhưng há lại chẳng mừng thầm.
Nhưng chuyện tốt chỉ kéo dài ba ngày, sau đó lượng tiêu thụ lại giảm mạnh, bằng với mức độ xuất hàng vào đầu tháng 5, Đỗ Ngọc Phân ngừng lấy hàng, chẳng nói gì hết, không lấy là không lấy thôi, dù sao hai bên chỉ giao dịch từng ngày, không ký hợp đồng.
Lý Chính Nghĩa có chút chột dạ, lại không thể bỏ thể diện xuống gọi điện cho Đỗ Ngọc Phân hỏi nguyên cớ, thế là hắn lén lút chạy tới khu phong cảnh và nhà ga một chuyến. Vừa tới nơi liền trố mắt, ngợp trời là Cocacola của Phi Bằng, loạt đồ uống Hối Nguyên đủ các loại bao bì, thêm vào cả Ác Nhĩ Mã âm hồn bất tán, xếp chật kín các kệ.
Hắn chạy một vòng, tới tận cả quán nhỏ bán lẻ để xem, nhưng đã không còn nhìn thấy Pepsi đâu nữa rồi, dù chỉ là một chai, không cần nói cũng biết Soái Lãng đã cùng Phi Bằng đạt được thỏa thuận nào đó, hắn chỉ không hiểu làm sao mà Lâm Bằng Phi nuốt trôi được cục tức đó.
Tiếc lắm nhưng có hơn chục ngày tăng vọt, thành tích coi như hơn năm ngoái rồi, Lý Chính Nghĩa tự an ủi bản thân như thế, song hắn cũng biết, hỏng chuyện rồi.
Lại qua vài ngày nữa, lượng tiêu thụ của Chính Nùng ngày một giảm, xuất hiện nhà bán buôn dưới cờ có lượng tiêu thụ bằng 0.
Lý Chính Nghiã phát hoảng phải nhân viên đi tìm hiểu mới phát hiện trước kia ở nhà ga, nào là nhân viên, nào là phục vụ viên ga bằng vào quan hệ cá nhân đưa hàng vào nhà ga bán, thế nên rất loạn, dẫn tới mất kiểm soát chất lượng, lộn xộn thị trường. Nhưng mà nhà ga phía tây đưa ra chính sách nội bộ rồi, chỉ có phép kho hàng nội bộ nhà ga xuất hàng mang lên tàu, hàng hóa nơi khác không nhận, phát hiện người tự ý mang hàng lên, khai trừ.
Ai cũng biết là chuyện gì rồi, đám con cháu nhân viên nhà ga hưởng lợi tất nhiên là lớn tiếng ủng hộ, Lý Chính Nghĩa hô lớn thất sách, lúc này còn thể diện gì nữa, vội vàng hẹn gặp Đỗ Ngọc Phân.
Vốn tưởng hiện giờ thị trường đã ổn định, Chính Nùng đã đứng vững, trên không cướp thêm được thị phần của Phi Bằng, dưới chẳng sợ công ty nhỏ nhảy vào phá đám, đuổi việc Đỗ Ngọc Phân cũng chẳng sao, lại tiết kiệm được một phó tổng lương cao. Ai ngờ khéo quá hóa vụng, đám rễ cỏ mà Đỗ Ngọc Phân nhìn trúng sắp tạo nên sự nghiệp rồi.
Làm thế phải chăng mất mặt quá, dù sao là mình đuổi người ta đi, giờ lại phải nói ngon nói ngọt, không phải mất thể diện à? Ngàn vạn lần đừng nghĩ thế, người làm ăn thì ai cho bú là mẹ, ai có tiền là cha, giờ biết Đỗ Ngọc Phân có thể có thể tác động tới đám Soái Lãng, bảo hắn gọi là bà cô tổ cũng được.
Chỉ là bà cô tổ giờ cao giá rồi, Lý Chính Nghĩa hẹn mấy lần mà chả được, hắn hồn xiêu phách lạc ngồi trong văn phòng công ty, cứ thế này chỉ một thời gian nữa thôi, Cty Chính Nùng sẽ rớt xuống ngang hàng với mấy thương hiệu Lục Nhĩ, Lam Môi...
Có đôi khi chuyện phát triển làm người ta dở khóc dở cười, đối với đồn trưởng Bạch của khu phong cảnh chính là như thế.
Sự kiện trị an khu phong cảnh trôi qua mười ngày mới có manh mối, dân cảnh tra ra, đúng là người lái xe ba bánh kéo sập lán của Phi Bằng, khẩu cung hỏi ra được làm người ta dở khóc dở cười.
Tên này vốn là công nhân đào kênh, đang lái xe đi thì có người chặn đường nhờ chút việc, trả cho hắn 1 bao thuốc lá Hoàng Kim Diệp, loại 4 đồng một bao... Ai nhờ? Là người đồng hương ở Đại Nguyên, trông thế nào nói không rõ, tên là gì không nhớ, hỏi đi hỏi lại không có giá trị, vì thế phạt hắn 3000 đồng... Kết quả xử lý giao về phân cục, phân cục không hồi âm....
Phân cục không hồi âm đã đành, không ngờ Phi Bằng hồi âm, tặng cho lá cờ gấm thêu chữ vàng trên cờ đỏ:" Bảo bệ ổn định xã hội, bảo vệ tài phú nhân dân."
Đồn trưởng Bạch dở khóc dở cười, lén hỏi Soái Lãng thế là sao, Soái Lãng bảo không sao đâu, treo đi, giờ Phi Bằng là đồng bọn của chúng ta rồi, phân cục không quản đâu...
Thế là lá cờ gấm kỳ quái treo trong phòng đồn trưởng Bạch.
À phải, còn dân công bị phạt tiền, hắn làm gì có tiền, giam 3 ngày còn phải cho hắn ăn, đến ngày thứ tư chả ma nào hỏi tới, đồn trưởng Bạch thả quách cho đỡ tốn...
Vậy mà chưa hết, thôn Ngũ Long lại tặng cờ gấm, vị trưởng thôn Hứa ít gặp chỉ thích câu cá không quản việc vậy mà lần này đi đầu, ngồi trong văn phòng đồn trưởng, mười mấy người khen ngợi đồn trưởng Bạch lên tận mây xanh.
Tặng một lá cờ nát thôi, mười mấy người kia hút hết ba gói thuốc lá tốt chiêu đãi khách của đồn trưởng Bạch, tiễn người đi rồi, đồn trưởng Bạch nổi kích động muốn đốt cờ.
....
Hôm nay dừng ở đây nhé, còn ngày mai nữa là hết Q1, truyện 3 quyển thôi, tương ứng mở, thân, kết, càng về sau càng kịch tính hơn.