← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 381 Toàn chuyện thối nát, linh ta linh tinh. (2)

Có đôi khi chuyện phát triển theo hướng như có ma xui quỷ khiến, Soái Lãng tới bệnh viện thăm bệnh có được quyền phân phối hàng chính thức của Phi Bằng. Có điều trong miệng người ngoài lại khó nghe vô cùng, nói cái gì mà đám tạp nham đó rốt cuộc chả làm nên trò trống gì, dưới áp lực của Phi Bằng phải cúi đầu vẫy đuôi rồi, tin đồn đủ kiểu, có điều tư tưởng chung là, tiểu hộ làm sao đấu lại công ty lớn, đúng không?

Đừng nói người ngoài, ngay cả mấy người anh em xung quanh cũng không tán đồng hành động cầu của Soái Lãng, trừ Trình Dương hiểu được nổi khổ tâm của Soái Lãng, trừ Đỗ Ngọc Phân tán thưởng nhãn quang của Soái Lãng, số còn lại cảm thấy mất mặt.

Mấy thằng ngốc kia nghĩ, giờ không những phải bán hàng cho Phi Bằng, giá kênh phân phối còn trả thêm phí vận chuyển, đã thế quản kho của Phi Bằng là thứ khốn nạn, nhét cho toàn hàng sắp tới hạn. Chưa hết, lại còn bị các đại lý khác chế nhạo. Nhập hàng của Phi Bằng có nghĩa là giảm lượng hàng của các đại lý khác, hậu quả là va chạm không ngớt, người ta ngại Phi Bằng chứ khinh anh em họ, đôi lúc phân phối hàng trùng nhau thành chửi nhau, đánh nhau.

Mỗi lần đám anh em kêu ca, trước kia muốn nhập ai thì nhập tự do sướng khoái biết bao, giờ bị buộc vào Phi Bằng, phải trở mặt người quen cũ, Soái Lãng lại khuyên giải.

“Các anh em, trong túi có tiền là được rồi, cần thể diện làm gì? Đem cái mặt đi có quẹt thẻ thanh toán được không, có mời gái ăn cơm được không... Người ta nói gì thì nói, chúng ta đóng cửa đếm tiền là được.”

Lại qua một thời gian nữa, liên tục nhiều ngày tiêu thụ ổn định, tiền vào túi đều đều, chả ai nói gì tới thể diện nữa.

Ngày hôm đó Hàn Đồng Cảng từ trong phòng tổng biên tập đi ra, mặt hớn hở, ký kết hợp đồng chính thức rồi, lương tăng hơn 1000 kìa, hơn nữa giờ có quyền ký tên dưới bài viết của mình, không như thực tập, viết xong phải có người duyệt, bài báo vì thế cũng ghi tên người ta.

Mặc áo gấm không thể đi đêm, nhân lúc rảnh, chạy tới gian vệ sinh, Hàn Đồng Cảng gọi điện cho Soái Lãng: “A lô, Soái Lãng, báo cho cậu một tin mừng, tôi thành phóng viên chính thức rồi, thật là không dễ dàng... Không nhiều lời nữa, trưa nay mời cơm... Hả, dám không đi cẩn thận tôi tới tận nơi tóm đi...”

Soái Lãng đồng ý rồi, đang nói dở lại có cuộc gọi khác, Hàn Đồng Cảng thấy số của phóng viên Vu, vội đá anh em nhận máy, bên kia truyền tới giọng rất êm: “Tiểu Hàn, tôi là Vu Phương Mẫn, còn nhớ không?”

“Coi chị nói kìa, sao tôi dám quên, chị Vu, có chuyện gì thế?”

“Ừ, tin tức lần trước không tệ, tôi thấy nên cám ơn cậu.”

“Chị khách khí làm gì, do tổng biên tập bên tôi an bài, tôi chỉ là chân chạy thôi.

“Đừng khiêm tốn, nếu không có tin tức này, tôi không được phần thưởng nửa năm của đơn vị... Thế nào, mời cậu ăn cơm, có thời gian không?”

“Có có.”

“Hết giờ làm tôi đợi ở Khách sạn Lệ Hoa, cách tòa báo của cậu không xa.”

Hàn Đồng Cảng đồng ý không cần suy nghĩ, lần trước tiếp xúc với nữ phóng viên ĐTH này rồi, rất xinh đẹp, rất biết nói chuyện, cũng rất... Làm người ta ngứa ngáy. Biết đâu... Hàn Đồng Cảng rửa mặt soi gương, nhìn qua sáng ngời ngời, nhìn kỹ đẹp trai lồng lộng, nói không chừng người ta trúng tiếng sét ái tính.

Đang tự YY thì điện thoại của Soái Lãng gọi tới, chợt nhớ ra chuyện mời đám anh em ăn cơm, nhận máy vội vàng nói: “Soái Lãng, ngại quá, chuyện ăn cơm phải hủy rồi.”

“Đùa tôi đấy à, có biết thời gian của tôi bây giờ quý thế nào không? Mỗi phút kiếm được mấy nghìn đấy.”

“Bớt chém đi, hết cách, mỹ nữ mời tôi ăn cơm tôi ngại không từ chối được.... Đừng có nói tôi trọng sắc khinh bạn, bao năm qua tôi vò võ một mình dễ dàng lắm sao? Khó khăn lắm mới có cơ hội... Được hay không thì dựa vào nỗ lực bản thân, cậu thì ra rìa đã, hôm khác tôi mời mấy anh em.” Hàn Đồng Cảng ngại ngùng nói.

“Con mẹ nó, thực ra tôi cũng đang định nói với anh, có mỹ nữ mời tôi ăn cơm, anh ra rìa rồi, ha ha ha …”

..............................................

Đúng 12 giờ, Soái Lãng ăn mặc chính thức rời taxi, đứng ở cửa khách sạn Lệ Hoa, khách sạn ở cuối đường Văn Hóa này khá có cấp bậc, y bất giác nhìn lại trang phục của mình, cũng có đẳng cấp lắm. Tự tin sải bước vào trong, từ xa giám đốc Liêu cao ráo và Sư Á Ny lên đón, bên cạnh còn có một mỹ nữ khác cao ráo rực rỡ thu hút mọi ánh mắt, là Lôi Hân Lôi, vừa là bạn học, vừa là bạn gái cũ của bạn mình, là hoa khôi năm xưa của Đh Trung Châu, còn là người Soái Lãng thầm thương trộm nhớ chưa một lần có cơ hội thổ lộ.

À đúng rồi, còn chính là sư tỷ tài nữ làm ra bài thơ truyền kỳ của Đh Trung Châu mà Soái Lãng từng đọc cho Vương Tuyết Na nghe.

May nhờ có Lôi Hân Lôi mới mời được Soái Lãng, bốn người bắt tay nhau hàn huyên vài câu tới phòng bao.

Quán nhỏ ăn mùi vị, quán lớn ăn hoàn cảnh, xưa nay là thế, vào phòng bao liền thấy bàn trảo khăn trắng muốt, dụng cụ tinh xảo, bốn người hai nam hai nữ rất vừa vặn. Giám đốc Liêu và Soái Lãng ngồi bên trái, Lôi Hân Lôi ngồi bên phải, Sư Á Ny xoay lưng vào cửa thành nha hoàn phục vụ.

Vừa gọi món xong, Soái Lãng nhìn giám đốc Liêu dự phòng trước: “Giám đốc Liêu, anh tìm tôi vô ích, tôi và Lâm Bằng Phi không có quan hệ gì, không tin anh cứ hỏi Hân Lôi, vấn đề công ăn việc làm của tôi còn chưa được giải quyết, tôi thực sự không giúp được anh.”

Rất thẳng thắn, Lôi Hân Lôi cười, Soái Lãng cũng lén đưa mắt liếc nhìn hoa khôi năm nào, lông mày tỉa cầu kỳ, trên người mùi nước hoa rất đậm, so với thời ở trường càng đẹp hơn vài phần, nhất là khi cười cả mắt cũng cười, vị nữ nhân mười phần, thoát hẳn vẻ thanh thuần non nớt rồi, Soái Lãng không khỏi thầm suy đoán, đóa hoa này đã bị Hàn lão đại hủy hoại chưa? Nếu chưa bị chắc mấy năm qua cũng có người khác hái rồi.

Liêu Hậu Khanh cười thoải mái: “ Anh nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không phải vì chuyện đó mà tới, nhân tài có thể làm trọn vẹn bài kiểm tra của chúng tôi, tôi không muốn bỏ qua. Soái Lãng, tham gia Duệ Sĩ đi.”

Không thấy trả lời, Soái Lãng ngồi ngay ngắn, chỉ có mắt là lệch, vẫn đang liếc Lôi Hân Lôi, dùng khóe mắt thôi, có điều quan sát cực kỳ tỉ mỉ.

Ngón tay dài mảnh khảnh, móng tay cắt ngắn, không phù hợp với cô gái trang điểm cầu kỳ, vậy chỉ có khả năng do phải dùng máy vi tính nhiều, nhìn kỹ hơn, đầu ngón tay hơi thâm, đúng là do gõ bàn phím lâu năm. Đồng hồ đeo tay không nhìn ra thương hiệu, là thứ thực dụng chứ không phải để khoe. Dái tai, cổ không có đồ trang sức, túi xách là hàng nhái, tuy làm cầu kỳ nhưng vẫn là thứ hàng nhái, hơn nữa viền đã sờn, màu nhạt...trông qua hoa khôi năm xưa vẫn xinh đẹp rực rỡ, nhưng tình huống thật sự e là không khác Lão Hàn bao nhiêu.

Ôi, hoa khôi đúng là không có tầm nhìn, trước kia theo mình đã tốt rồi... Anh đây trước năm 30 tuổi dư sức mua nhà mua xe.