← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 382 Nghèo không quên chí, giàu không quên bạn. (1)

Soái Lãng ngắm nhìn Lôi Hân Lôi, trong lòng sinh tâm tư siêu vẹo, sao trách y được, cô gái mà y thầm mến mộ, không với tới lại gọi điện hẹn y, mà Soái Lãng khéo léo từ chối mấy lần rồi đấy, như vậy mình có theo đuổi cô ấy thì cũng không tính là có lỗi với anh em, đúng không?

Trong túi rủng rỉnh tiền rồi, đến hoa khôi cũng dám nhòm ngó.

“Soái Lãng.”

“Soái Lãng.”

Liêu Hậu Khanh gọi hai tiếng Soái Lãng mới sực tình, Sư Á Ny sớm nhìn ra rồi, Lôi Hân Lôi cũng biết Soái Lãng nhìn trộm mình, cô đã quen với chuyện đó, không phật ý, chỉ có chút tự hào.

“Anh thấy lời vừa rồi của tôi thế nào?”

“Được, nói không tệ.” Soái Lãng thuận miệng trả lời Liêu Hậu Khanh.

“A, vậy thì hoan nghênh anh gia nhập.” Liêu Hậu Khanh đưa tay ra bắt tay Soái Lãng, mừng khôn xiết.

Soái Lãng hồ đồ bắt tay hắn: “Gia nhập cái gì?”

“Hả, tôi mời anh gia nhập Duệ Sĩ, anh nói được mà... Thực ra từ lúc xem bài kiểm tra của anh tôi đã muốn gặp anh rồi, gặp một cái quả nhiên danh bất hư truyền. Tôi nghe nói, anh cướp của Phi Bằng hai thị trường lớn, đúng không? Năm nay chuyện tuyển nhân viên mới chúng tôi gần như đã bàn bạc xong, vì anh mà gác lại...” Giám đốc Liêu tất nhiên cho người đi điều tra kỹ càng, ngày càng đánh giá cao Soái Lãng.

Lôi Hân Lôi được mời tới hỗ trợ, trêu một câu: “Soái Lãng, đừng làm cao thế chứ, tôi phải mời anh mấy lần đấy, sao thế? Phát tài rồi quên bạn học cũ à?”

Soái Lãng ngượng ngập: “Còn chưa phát tài mà.”

“Đó là chuyện sớm muộn mà thôi.” Sư Á Ny tiếp lời: “ Thị trường nằm trong tay anh, do anh định đoạt... Đừng nói anh thành đối tác của Phi Bằng, anh biết mỗi năm họ chọn cấp chủ quản nghiêm thế nào không? Tốt nghiệp đại học chính quy, có ba năm kinh nghiệm trở lên, có thành tích thực tế, ngay từ khi vào làm lương đã cao.”

Soái Lãng thắc mắc: “Mọi người cũng biết tôi đang bán đồ uống rồi, vậy tôi vào Duệ Sĩ làm gì nữa?”

“Người anh em, nhãn quang nên nhìn xa một chút, anh xem thân phận của tôi.” Liêu Hậu Khanh lấy danh thiếp, lật mặt sau ra: “ Tôi không chỉ là giám đốc khu vực Trung Châu của Duệ Sĩ, còn là cố vấn nguồn nhân lực của mấy công ty, có ẩm thực, có IT...tiếp xúc nhiều ngành nghề, sau này có lợi.”

“Ồ, tôi hiểu rồi.” Soái Lãng gật gù: “Tức là tôi không cần đi làm, sau đó có nghiệp vụ mang về công ty là có thu nhập chứ gì?”

“Đúng thế, dựa thành tích trả thù lao, thiên kinh địa nghĩa.”

“Ví như tôi nhận lấy nghiệp vụ tuyển dụng của Phi Bằng, Phi Bằng trả tôi chi phí, sau đó người ứng tuyển trả tôi chi phí... Tiếp đó nữa tôi thu số tiền này về, chúng ta phân chia riêng với nhau đúng không? Sau đó bình thường kệ họ, hỏi han qua loa cũng có tiền.”

Lôi Hân Lôi phì cười, giám đốc Liêu cười hơi gượng: “Đúng là thế, chúng ta bán nhân lực, dựa theo giá thu phí thôi.”

Rượu đã đưa lên, Soái Lãng rót rượu, nâng ly: “Tôi tới công ty anh, anh trả tôi bao nhiêu, chưa nói phần trăm, nói lương tháng đi.”

Người đòi tiền lương thẳng thắn như Soái Lãng thực sự mới thấy lần đầu, Sử Á Ny và Lôi Hân Lôi nhìn nhau, đoán chừng chẳng kẻ săn đầu người nào dám săn vị này về. Chẳng qua là giám đốc Liêu thấy vị này có giá trị lợi dụng, nhưng lương tháng thì gặp khó rồi, tính toán cao thì không đáng, thấp thì người ta không làm, cân nhắc một chút nói: “Tính theo mức chủ quản của công ty chúng tôi, thấp nhất 6000.”

“Không làm, thấp quá.” Soái Lãng đáp chẳng cần nghĩ.

Hai cô gái vừa nhấp ngụm rượu đã suýt sặc, mức lương này ở Trung Châu khá cao rồi, Sư Á Ny lương tháng chưa tính nghiệp vụ chỉ 3000, Lôi Hân Lôi khá hơn một chút cũng chỉ có 4000, mức lương này là mơ ước là mục tiêu phấn đấu của hai cô, vậy mà Soái Lãng từ chối dứt khoát.

Chẳng lẽ bán đồ uống kiếm vậy sao? Hai cô gái bán tín bán nghi.

Giám đốc Liêu không dám tùy ý chào mời nữa, khách khí hỏi: “Mức lương kỳ vọng của anh bao nhiêu?”

Soái Lãng báo giá ngay: “Lương tháng 1 vạn, cấp xe, xe không dưới 20 vạn, thêm phí an gia, giờ tôi chưa có chỗ ở... Các công ty lớn tuyển người giờ là thế, tuyển vào một cái, phân phối luôn cho nhà, xe, chỉ thiếu vợ...”

Lôi Hân Lôi có chút hối hận vì nhận lời làm trung gian mời Soái Lãng rồi, Sư Á Ny ngơ ngẩn nói thật hay đùa thế, Liêu Hậu Khanh nói không ra lời, nếu làm theo như thế thì đầu tư quá lớn, nguy hiểm quá cao.

“Sorry, tôi đi rửa tay chút.” Soái Lãng đứng dậy cáo từ coi như cho người ta thời gian cân nhắc, ra ngoài nghĩ tới khuôn mặt như quả mướp đắng của Liêu Hậu Khanh không nhịn được cười, mẹ nó, toàn là thứ hại người, muốn trục lợi từ anh đây à, chả biết ai kiếm từ ai đâu.

Món ăn đầu tiên vừa lên, còn chưa động đũa thì khách đã đi mất rồi, không khí trong phòng hơi trầm, mất một lúc giám đốc Liêu mới miễn cưỡng nói một câu: “Hân Lôi, người bạn học này của cô cá tính quá.”

“Anh ấy luôn cá tính như vậy đấy.” Lôi Hân Lôi trước đó luôn nhấn mạnh với Sư Á Ny rồi, người bạn học này của mình là thịt chó không thể đặt lên bàn tiệc, lần trước mời Hàn Đồng Cảng, hắn cũng nói lời tương tự, qua buổi gặp mặt này cũng thấy tính cách năm xưa chưa đổi là bao. Lạ là công ty lớn như Duệ Sĩ lại cứ đeo bám y không thôi, giờ gặp phải tình cảnh này đây, làm ai cũng ngại ngùng.

“Ừm hai người học với nhau bao lâu?”

“Bốn năm đại học, nhưng chúng tôi không cùng lớp.”

“Vậy ấn tượng của cô ra sao?”

“Ấn tượng à?”

“Ý tôi không nói chuyện nam nữ, tôi muốn hỏi là, cô thấy anh ấy có biểu hiện gì hơn người không?”

Giám đốc Liêu uyển chuyển hỏi, vừa rồi nhận ra Soái Lãng nhìn trộm Lôi Hân Lôi tới thất thần, nhưng không trách được, hắn cũng công nhận Lôi Hân Lôi là mỹ nhân hiếm có.

Nửa năm trước chính Duệ Sĩ đã tiến cử Lôi Hân Lôi cho một công ty suất nhập khẩu, ông chủ công ty nhìn một cái là vừa ý ngay, quá nửa là do dung mạo xuất sắc kia, với Duệ Sĩ mà nói, đó cũng là một tài năng họ kinh doanh. Nhưng Lôi Hân Lôi lại không hài lòng với công việc đó, hiển nhiên cũng không phải là cô gái định dựa vào thân thể xinh đẹp thăng tiến, nên vẫn qua lại với Duệ Sĩ.

Một cô gái vừa có dung mạo lại có tài hoa như vậy, khát vọng vươn lên như vậy, Liêu Hậu Khanh định nghĩa chỉ có hai chữ: Rất đắt!

Có điều lần này hắn không có tâm tư tán thưởng mỹ nhân, hỏi tới Soái Lãng, trên mặt Lôi Hân Lôi không có mấy biểu cảm, xem ra chẳng có ấn tượng sâu sắc gì về y.