← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 383 Nghèo không quên chí, giàu không quên bạn. (2)

Lôi Hân Lôi nhíu đôi mày liễu, suy nghĩ một lúc lâu mới ngần ngừ hỏi: “Đánh nhau có tính không?”

“Đánh nhau?” Sư Á Ny kinh ngạc hỏi.

“Ừm, đánh nhau... Sở trường khác thì tôi không nhớ ra, nhưng sở trường này thì cả trường chúng tôi biết, chứng năm thứ hai, anh ấy một mình dám lao vào đánh mười mấy sinh viên khoa thể dục, tất nhiên là bị đánh tơi bời.”

“Sau đó anh ấy gọi tới hai mươi mấy người để báo thù, mấy chục người hỗn chiến từ KTX ra thao trường, đánh dữ dội lắm, cả chiều hôm đó nữ sinh không dám ra khỏi KTX... Lần đó không ít người phải nhập viện, anh ấy suýt nữa bị khai trừ, phải học thêm mấy năm, cuối năm ngoái mới lấy được giấy tốt nghiệp …”

Lôi Hân Lôi giấu đi chi tiết vụ đánh nhau đó là do mình mà ra, nhắc lại sự kiện trôi qua năm năm rồi, cô vẫn sợ kẻ đầu sỏ, chính vì thế cố tránh xa người bạn học này. Nếu không phải Hàn Đồng Cảng và Soái Lãng là anh em thân thiết mà khi đó cô lại là bạn gái Hàn Đồng Cảng, khó tránh khỏi có tiếp xúc với Soái Lãng thì cô đã chẳng biết gì về y.

Ai muốn tiếp xúc với thành phần cá biệt dính líu tới lưu manh xã hội như thế?

Sử Á Ny có nghi vấn: “Hân Lôi, nếu tốt nghiệp không có bằng thì anh ấy làm sao tìm được công việc?”

“Lần trước Hàn Đồng Cảng nói rồi đấy thôi, một năm anh ấy dăm ba lần đi tìm việc, thời gian thất nghiệp nhiều hơn thời gian đi làm, ba năm qua anh ấy làm tới mười mấy công việc.” Lôi Hân Lôi cảm xúc rất nhiều, lúc ở trường học suy nghĩ đơn giản, ai học giỏi hơn thì tương lai tốt hơn, nhưng mỗi người sẽ thành thế nào thì nhiều năm sau nhìn lại mới thấy, ai có thể nghĩ hoa khôi tài nữ của trường lại chẳng bằng cỏ đuôi chó chứ.

“Đúng rồi, giám đốc Liêu, bảo phóng viên Hàn cũng nộp cho tôi một bản lý lịch, tôi cảm thấy anh ấy khá đáng tin, nói chuyện không tầm thường, chuyên ngành chắc chắn, có không ít bài viết trên báo tỉnh...” Sư Á Ny nhắc khẽ, coi như báo đáp lần trước Hàn Đồng Cảng mời khách, khi đó Hàn Đồng Cảng than thở nhiều năm không được làm phóng viên chính thức, muốn tìm việc khác.

Giám đốc Liêu lắc đầu: “Ngòi bút hào hoa, nói chuyện ứng cảnh, người như thế thì thiếu gì, có thể giới thiệu vài công ty... Tiểu Sư cô cũng tiếp xúc với Soái Lãng, cảm giác thế nào?”

“Cảm giác giống như một tên vô lại.”

Sư Á Ny thành thật nói, gặp Soái Lãng mấy lần, cảm giác đều như thế, Lôi Hân Lôi thì nghĩ tới câu đố Soái Lãng gài Sư Á Ny nên phì cười, bị Sư Á Ny lườm một cái.

“Vậy cô thấy nếu người này tới Duệ Sĩ của chúng ta thì sao?”

“Anh vẫn muốn tuyển anh ta à?” Lôi Hân Lôi mí mắt giật một cái, nếu điều kiện vô lý thế mà cũng đồng ý thì còn lẽ trời nữa thôi, vì thế phản ứng trước cả Sư Á Ny.

“Các cô không biết rồi, bây giờ không phải vấn đề tôi muốn tuyển hay không, mà người ta có gia nhập hay không. Chắc các cô hẳn không biết thị trường đồ uống, tôi có thông qua người quen ở Phi Bằng tìm hiểu, giờ Soái Lãng thông qua Phi Bằng phân phối hàng, mỗi ngày nhập hơn 7000 két nước ngọt các loại, hơn nữa số lượng còn đang tăng lên. Bình quân mỗi két ăn chênh lệch 5 đồng, cô tính xem thu nhập mỗi ngày của Soái Lãng là bao nhiêu?” Giám đốc Liêu nghiêm túc hỏi.

“Bảy lăm... Ba vạn rưỡi một ngày á?” Sư Á Ny hết hồn.

“Mỗi tháng chẳng phải là kiếm gần 100 vạn cơ à?” Lôi Hân Lôi sốc nặng, người ta làm một tháng bằng cô làm mấy chục năm.

“Không nhiều như vậy đâu, Soái Lãng đã tổ chức một đội ngũ của mình, thế nên phải chia tiền cho họ và các chi phí khác, nhưng tuyệt đối không ít, mỗi tháng kiếm ít nhất là chục vạn vẫn có thể. Các cô không biết anh ấy cướp thị trường của Phi Bằng, đấu với Phi Bằng gần một tháng, kết cục vẫn kiếm được một chén canh.”

“Thế nên điều kiện anh ấy đưa ra không cao, cái tôi lo là anh ấy không thực sự muốn làm việc cho Duệ Sĩ thôi... “ Tiết lộ của Liêu Hậu Khanh làm hai cô gái đi hết từ bất ngờ này tới cú sốc khác: “ Hay là thế này, Hân Lôi, cô và anh ấy là bạn học, dễ nói chuyện, thăm dò hộ tôi, đừng lo chi phí, chúng tôi chịu, còn cô không thích công việc hiện tại, có thể tới Duệ Sĩ làm.”

Lôi Hân Lôi sao không nghe ra người ta muốn thông qua tuyển dụng mình chỉ để lôi kéo Soái Lãng, mình làm nền cho một kẻ chẳng có gì hay ho, đúng là không còn thiên lý nữa.

………………. ………………..

“A lô, Lão Hàn, lại làm sao thế? Đừng nói là bị mỹ nữ cho leo cây nên định rủ tôi đi ăn nhé, không có cửa đâu. ” Soái Lãng một tay cầm điện thoại, đang phun nước xè xè, gặp lại cô gái mình từng thầm thương trộm nhớ năm nào, thực ra trong lòng rất khẩn trương, mà khẩn trương một cái thì mót.

“Cậu ở đâu thế?” Hàn Đồng Cảng hỏi qua điện thoại.

“Tôi đang...” Soái Lãng đang định trả lời nghe thấy giọng như đang vang lên sau lưng, chả nghĩ gì xoay người một cái, thế là vòi nước vẽ luôn một vòng cung rất đẹp vòng qua sau: “Oa, sao anh lại ở đây?”

“Ê, ê, ê...” Hàn Đồng Cảng vội nhảy lùi lại, miệng hét lên, nhưng đã muộn rồi, giày da dính một ít, nổi khùng chỉ mặt Soái Lãng: “Cố tình đúng không?”

“Ha ha ha, súng của tôi lần đầu cướp cò lại bắn trúng anh em... Anh vớ bở rồi lão đại, trừ mỹ nữ ra, súng của tôi không gặp người khác....” Soái Lãng chẳng xấu hổ mà còn cười ngặt ngoẽo.

Hàn Đồng Cảng không thèm chấp, thừa rõ độ vô lại của Soái Lãng, cũng đi giải quyết, nhưng đứng cách chỗ Soái Lãng xa xa một chút, nơi đó vương vãi thấy mà gớm: “Tôi không mời, sao cậu tới đây?”

“Chỉ mỗi anh mời tôi chắc, mấy mỹ nữ đang xếp hàng mời tôi kia kìa.. Muốn mời thì mời nhanh lên, nhưng mà phải đặt trước mấy ngày đấy.”

“Xì, có mỹ nữ nào thèm đi mời cậu, mang ra đây cho anh kiểm tra thân thể, ha ha ha.”

“Tuyệt đối là mỹ nữ được anh thừa nhận, thế em gái anh mời thì sao, có được không đấy, không xử lý được thì để tôi... Tán gái giống đi tìm việc, anh không làm nổi có người làm thay.”

“Thôi đi, cậu mà nhìn thấy cô ấy có mà thèm chảy dãi.”

Hai anh em nhiều ngày không gặp rồi, nói chuyện tục tĩu luôn mồm, giải quyết xong Lão Hàn để ý cách ăn mặc của Soái Lãng, vừa nhìn từ trên xuống dưới vừa tặc lưỡi: “Á à, bây giờ ăn mặc cũng ra dáng lắm, cả tháng rồi cậu không về nhà, kiếm được bao nhiêu, đủ cho anh em xẻo không hả?”