Q1 - Chương: 384 Nghèo không quên chí, giàu không quên bạn. (3)
“Bán đồ uống thì được bao nhiêu, trung bình nhập một chai 2.5 đồng, mang lên khu phong cảnh bán đắt lên được 3 đồng, còn đủ thứ chi phí, anh nói xem, kiếm thế nào?” Soái Lãng trả lời đúng sự thực.
Hàn Đồng Cảng làm sao biết được mỗi ngày Soái Lãng bán hàng vạn chai, vẫn nghĩ người anh em vất vả bán sức kiếm lãi như trước, lại khuyên bảo: “Sao cậu không chịu làm việc tử tế đi, bán đồ uống thì bán đồ uống, lại đi phá quán của người ta. Suốt ngày ở ngoài quấy rối gây sự thì làm sao mà làm ăn tốt được... Nếu cậu mà chuyên tâm làm việc, cậu sẽ hơn người khác, Soái Lãng này, đừng bừa bãi nữa, kiếm một chỗ ổn định đi, 25 tuổi rồi đấy, thoắt cái là ba mươi....”
“Thôi, thôi... Không nói chuyện cuộc sống chỉ bàn mỹ nữ, lão đại, ai mời anh thế?” Soái Lãng vội ngăn cản, lão đại có điểm không hay là rất thích dạy bảo người khác, mấy trò làm ăn ngoài kia hắn không hiểu nổi, nên quay lại đề tài chung.
Nhắc tới chuyện này Hàn Đồng Cảng nghênh mặt: “ Nữ phóng viên, chuyện này còn nhờ phúc của cậu, không có bài báo kia tôi không gặp được phóng viên Vu... Cậu biết cô ấy mà, trên thời sự hay thấy cô ấy ở hiện trường, mấy đứa các cậu mỗi lần xem cô ấy đưa tin đều dí mặt vào màn hình đó thôi, tôi khỏi giới thiệu nhé, không cậu lại sinh tâm tư méo mó.”
Soái Lãng xì một tiếng: “Anh lên mặt cái đếch gì, biết ai mời cơm tôi không?”
“Ai?”
“Lôi Hân Lôi, bạn gái cũ của anh.”
“Cái gì?”
“Giật mình chưa, ha ha ha, hoa khôi cuối cùng cũng tỉnh ngộ, đạp anh quay sang tôi rồi. Ha ha ha, sau này tôi gửi thiếp mời đừng có trốn nhé.”
Hàn Đồng Cảng tóm cổ áo Soái Lãng: “Cậu cố ý làm tôi khó chịu hả?”
“Ha ha, đừng giận, cô ấy đến cùng Duệ Sĩ, vẫn là chuyện kia, muốn mời tôi vào công ty.” Soái Lãng vội giải thích trước khi Lão Hàn lên cơn.
“Thật à?”
“Ừ, còn có Sư Á Ny, Liêu Hậu Khanh.”
Hàn Đồng Cảng vỗ trán: “Thôi xong rồi, Duệ Sĩ mù mắt rồi, tuyển một tên lưu manh vào săn đầu người, có mà săn gái ấy.
“A, anh nói đúng, lão đại, anh đúng là lão đại mà.” Soái Lãng bừng tỉnh: “ Sao tôi không nghĩ ra còn có vụ này, với thân phận của tôi đi ve vãn mấy cô bé chưa trải đời đang hoang mang tìm việc. Trời ơi, còn không phải bắn phát nào trúng phát đó, tôi phải cân nhắc cẩn thận mới được, việc này không trả lương cũng đáng rồi.”
Hai người ba hoa linh tinh, rời nhà vệ sinh vài bước, Hàn Đồng Cảng nhớ ra, nghiêm mặt giữ Soái Lãng lại: “Cứ mải tán phét với cậu mà quên mất, tôi gọi điện là muốn nói với câu, Điền Viên và Bình Quả tới khu phong cảnh tìm cậu đấy.”
“Có chuyện gì à?” Soái Lãng lo lắng, không gọi điện mà tìm tới tận nơi thì có vấn đề rồi.
Hàn Đồng Cảng gật đầu, tựa như có điều khó nói, ngập ngừng mãi đến khi soái Lãng sốt ruột mới nói ra: “Điền Viên thất nghiệp rồi.”
“Anh làm tôi tưởng chuyện gì chứ.”
Soái Lãng dở khóc dở cười, không ngờ một tháng không gặp lại có biến cố này. Hỏi kỹ nguyên nhân mới biết, không phải tại Điền Viên, mà do ông chủ công ty bị người ta lừa, có hai đợt hàng thông qua công ty vận chuyển bán ra ngoài, nhưng công ty vận chuyển đó mang cả hàng lẫn tiền thu hộ mà chuồn. Công ty lỗ mấy chục vạn không trả được lương, Điền Viên đã một tuần rồi không đi làm.
Nghiêm túc mà nói đây là chuyện nghiêm trọng, Điền Viên là cái tên thích uống nước hoa quả mà không đủ tiền mua, phải đợi Soái Lãng mua về uống ké, mất việc một cái đồng nghĩa với đói.
“Chuyện này để tôi xử lý, thằng Mông Bự đó vất vả mấy năm vì cái công ty đó, cuối cùng ra đi trắng tay thế này, chắc đau lòng lắm.” Hai người chia tay, Soái Lãng đồng cảm với Điền Viên, mấy anh em tuy sống không sung túc gì, nhưng tình cảm rất tốt, ai gặp nạn đều khiến người khác như chặn tảng đá trong lòng.
Đi tới cầu thang Soái Lãng mới nhớ ra có người đợi mình, nhưng lúc này cả mỹ nữ cũng không có sức hút gì với y nữa rồi. Quay về phòng bao, ánh mắt Sư Á Ny và Lôi Hân Lôi nhìn y đầy hâm mộ, nhưng Soái Lãng lại không nhận ra, hai tay chắp lại, thành khẩn nói: “ Xin lỗi giám đốc Liêu, tôi không tham gia bữa cơm này được nữa rồi, người anh em của tôi có chuyện, tôi phải đi xem sao?”
“Hả, chuyện gì thế, chúng tôi giúp được gì không?” Liêu Hậu Khanh rất nhiệt tình.
“Thất nghiệp ấy mà.”
“À, thế không phải vừa vặn à, công ty chúng tôi chuyên cung cấp công việc.”
“Thôi, nó là cái thằng tôi trông còn chẳng ưa nổi nói gì tới người ngoài, đánh chết nó cũng không đi phỏng vấn.” Soái Lãng áy náy: “Tiền tôi thanh toán rồi, thực sự xin lỗi, hôm khác tôi mời.”
Nói xong vội vã rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, tới cửa khách sạn, không ngờ Liêu Hậu Khanh đuổi theo, gọi Soái Lãng, đi tới nói thẳng: “Soái Lãng, tôi chấp nhận điều kiện của anh, hôm khác tới công ty nói chi tiết...”
“Nói sau đi.” Soái Lãng bỏ lại một câu, vẫy taxi lên xe, có vẻ gấp lắm.
Có điều dáng vẻ đó lọt vào mắt Liêu Hậu Khanh giống như coi thường lương tháng một vạn, càng muốn tuyển y, chỉ xe taxi nói với Sư Á Ny vừa tới nơi: “ Thấy chưa, tôi bảo cô thế nào, một vạn cũng không mời được anh ta đâu, người ta căn bản không thiếu tiền, đáng tiếc, nếu chúng ta ra tay sớm hơn thì tốt rồi.”
“Giám đốc Liêu, công ty có mười mấy người bằng thạc sĩ, còn đi du học, làm việc năm năm mới lên được vị trí chủ quản, anh cho người ta lương khởi điểm cao như vậy, người khác sẽ nghĩ gì?” Sư Á Ny không phản đối tuyển Soái Lãng, nhưng phản đối đãi ngộ, chưa nói tới người nào khác, chính cô nghe thấy điều kiện mà Liêu Hậu Khanh đưa ra đã có chút mất cân bằng tâm lý rồi.
Phải biết rằng cách đây không lâu Soái Lãng còn tới Duệ Sĩ xin việc, mà Sử Á Ny lại là người khảo sát, kết thúc không vui vẻ gì. Tuy không tới mức vì thế mà để bụng, nhưng nếu người điều kiện mọi mặt kém xa mình, lương lại hơn mình mấy lần, khó mà bình thản được.
Liêu Hậu Khanh khoát tay: “Mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột đều là mèo tốt, đây là thời đại của hiệu quả, tôi chỉ nhìn thành tích, không nhìn thành kiến...”
Nghe vậy Sư Á Ny chỉ biết im lặng, ông chủ thực dụng như thế, cô hận không thể học theo Soái Lãng không thèm để ý, có điều nghĩ tới mình chưa coi là mèo tốt, nên không dám.