Q1 - Chương: 385 Nghèo không quên chí, giàu không quên bạn. (4)
Thôn Ngũ Long, thực ra mà nói là một cái thôn nghèo, đừng thấy thôn dân ở đây gần khu phong cảnh dễ kiếm tiền, mỗi vị trí thuê ở khu phong cảnh đều rất đắt đỏ, bọn họ chỉ thuê được mấy gian hàng nhỏ. Thôn dân đều là nông dân cả, vốn không nhiều, bán mấy đồ lặt vặt, mà mấy thứ này anh có tôi cũng có, chẳng có gì đặc sắc, chỉ dựa vào lượng khách lớn mà kiếm tiền rau cháo thôi.
Hơn nữa du lịch có mùa, qua mùa một cái làm ăn ảm đạm, có ngày thu nhập chẳng đủ tiền quản lý. Nếu mà làm ăn tốt thì thanh niên trong thôn đã chẳng phải lên thành phố kiếm sống.
Không bán hàng thì chẳng có cách nào khác, từ khi chính phủ quy hoạch khu phong cảnh đã lấy đi mất vườn táo vốn là nguồn thu nhập chính của bọn họ rồi. Còn thôn còn ít đồng ruộng đấy, nhưng mà vùng bán sơn cước, ruộng chia nhỏ, không tạo thành quy mô, muốn cơ giới hóa sản xuất cũng khó.
Mà cả thôn nằm trong khuôn viên khu phong cảnh thật đấy, nhưng chẳng phải lợi thế gì, khoảng cách không đủ gần để được lợi từ lượng du khách lớn, lại bị hạn chế xây dựng nghiêm ngặt, tránh phá vỡ cảnh quan chung, chẳng ai muốn tới đây đầu tư xây dựng nhà hàng khách sạn gì đó.
Cứ thế thôn Ngũ Long ở vị trí rất lửng lơ, nghèo vẫn hoàn nghèo, như bao thôn khác, người trẻ tuổi gần như đi hết cả, thường ngày trong thôn trừ chó chạy nhông nhông sủa ủng oẳng ra thì rất buồn tẻ.
Cho tới khi chàng trai đó tới, không thể nói là đem lại thay đổi nghiêng trời lệch đất gì, nhưng rõ ràng cái thôn nhỏ có sức sống hơn nhiều.
Cái nhà cấp 4 cũ nát kia đã được sửa sang lại, tường quét vôi trắng, sân được dọn dẹp, làm phẳng, thành nơi chứa đồ uống cùng với món ăn vặt. Ngày ngày xe hàng qua lại, đè mặt đường rộng ra cả mét, nhưng điểm khác nhất so với trước kia là không cần đợi tới tối là phải từ đây chạy khắp nơi tìm nguồn hàng nữa.
Điền Viên và Bình Quả coi như cũng quen biết nhóm anh em của Soái Lãng, tới nơi này một cái liền được ân cần chiêu đãi.
Cái tiểu viện này đã thành trốn chú chân của Lão Bì và đám nhân công từ Tế Nguyên tới, bếp núc nồi niêu có sẵn, giữa trưa nấu cá chép Hoàng Hà khoản đãi khách phương xa, thứ này có sẵn, chạy sang nhà thím Hứa nhờ làm con gà luộc, vậy coi là bữa cơm khá tươm tất rồi.
Nói thêm, thím Hứa tên là Hứa Phân, gần năm mươi, năm xưa bị tai nạn, chân trái hơi cà nhắc, không thể lên khu phong cảnh bán hàng, nhà ở đầu thôn, thế là mở tiệm tạp hóa, bán đủ thứ lặt vặt.
Bình thường chẳng bán được là bao, đồ trong hiệu cả đống thứ hết hạn, từ khi có đám Soái Lãng tới đây kinh doanh khởi sắc hẳn, không chỉ bán hàng, đám Trình Quải lười nấu nướng, vài lần mua mì gói, nhờ thím Hứa nấu hộ luôn. Cứ vài lần như thế, giờ thím Hứa không khác gì đầu bếp phục vụ riêng cho họ rồi.
Riêng bán hàng cho bọn họ cũng chiếm quá nửa thu nhập một tháng, thím Hứa cười không khép miệng được.
Khi Soái Lãng quay về thì người nghỉ trưa, người đi làm, Trình Dương cùng Điền Viên và Bình Quả đang uống tưng bừng, bàn cơm tan hoang, vồn Soái Lãng còn sợ Điền Viên nghĩ không thông, giờ hay rồi, thằng này thần kinh như dây thừng, chẳng để ý chuyện thất nghiệp.
Soái Lãng nhớ ra mình chưa ăn gì, nồi còn lại ít cơm, Trình Dương bảo dưới bếp còn chắc cũng gom góp được ít, coi như tạm liền đi chuẩn bị, không đủ thì bảo thím Hứa làm thêm. Vừa ăn dưa chuột trên mâm Soái Lãng vừa nhìn hai cái thằng béo gầy, thằng béo không gầy đi, thằng gầy không béo lên, không thay đổi gì: “Tới sao không gọi điện cho anh? Bình Quả, đặt biệt là mày đấy, giỏi lắm, hơn tháng rồi mày mới nhớ tới thăm anh.”
“Em bận mà, không phải tới thăm anh đây sao?” Tiểu Bình Quả ít tuổi nhất nhà, ham vui, lần này tới khu phong cảnh rất hiếu kỳ, hiếu kỳ nhất là bộ dạng Soái Lãng bây giờ: “ Nhị ca, sao bảo anh phát tài rồi, em thấy chẳng giống, chỗ này còn nát hơn nhà của chúng ta.”
“Tiền phải kiếm từng xu một, không được mang tâm lý giàu lên trong một đêm, phải biết quý trọng tiền.” Soái Lãng nghiêm mặt răn dạy.
Trình Dương bê thức ăn thừa vét ở bếp lên: “Đừng nghe nó nói, nó giàu nhất trong số anh em chúng tôi, tôi còn kiếm được mười mấy vạn, nó kiếm hơn tôi nhiều, mọi người cứ xẻo mạnh vào.”
“Không phải chứ?” Bình Quả giật mình, hơn một tháng mà kiếm những mười mấy vạn, bằng lương mấy năm của hắn, mặt hớn hở hẳn lên, rót nước cho Soái Lãng: “Thế em phải lấy lòng, mau lên Mông Bự, mau lấy lòng Nhị ca.”
“Đúng, đúng.” Điền Viên sững người mấy giây, chạy tới làm bộ làm tịch bóp vai cho Soái Lãng.
Soái Lãng thản nhiên hưởng thụ một lúc mới người nói: “Thôi được rồi, hai đứa mày chớ giở trò mua chuộc này nữa, mấy năm rồi mà chẳng có gì mới mẻ, không rót nước thì bóp vai, có chuyện gì, nói đi?”
Chuyện gì chứ, Soái Lãng biết thừa, cố ý hỏi thôi, Bình Quả và Điền Viên lại nhìn nhau như có điều khó nói.
“Lão Điền, mày thất nghiệp sao không nói sớm, mấy anh em mình đều lúc túng lúc thiếu, mấy năm dựa vào nhau mà qua được, có chuyện gì còn ngại không nói à?” Soái Lãng trách.
Điền Viên và Bình Quả nghe vậy cười ngượng ngập, không hớn hở như vừa nãy nữa.
Soái Lãng truy hỏi: “Vay tiền à, nếu không chẳng khó ăn nói thế, nhiều phải không?”
Vẫn rộng rãi như trước kia, lúc hắn chưa kiếm được việc, tiền nhà không trả nổi, là Nhị ca cưu mang hắn, Điền Viên ấm lòng lắm: “Không phải.”
“Không thì là gì, hay là công việc cần giúp đỡ?”
“Mày nói đi.” Bình Quả chọc hông Điền Viên, thỏa thuận trước rồi mà thằng này định quịt sao.
“Bọn em...” Điền Viên ấp úng: “Nhị ca, bọn em theo anh kiếm ăn được không?”
“Hả?” Soái Lãng ngạc nhiên: “Sao lại nghĩ tới chuyện này?”
“Thất nghiệp rồi, em cũng thất vọng với nghề kia, có đi kiếm việc cũng vẫn là bán linh kiện thôi, vô vị lắm.” Điền Viên buồn bã nói.
“Nhị ca, em cũng muốn theo anh được không? Làm việc ở đâu chẳng phải bị bóc lột, thà để anh bóc lột.” Bình Quả tương một câu.
Soái Lãng không nói gì cả, lúc nhìn Điền Viên mông heo mặt lợn, lát nhìn Bình Quả đẹp trai loắt choắt như học sinh cao trung, như đánh giá xem món hàng giá trị thế nào
Thấy Nhị ca không tỏ thái độ ngay, Bình Quả thất vọng: “Đi thôi Mông Bự, chúng ta về thôi, Nhị ca không còn là Nhị ca trước kia nữa, coi chúng ta thành gánh nặng rồi.”
“Nhị ca, anh bỏ rơi bọn em thật à?” Điền Viên có chút khẩn trương, sợ nghe một câu từ chối.