← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 386 Nghèo không quên chí, giàu không quên bạn. (5)

Soái Lãng hừ một tiếng: “ Hai thằng ngốc, không có tiến bộ gì cả, anh đang nghĩ làm sao giúp chúng mày thành giai cấp bốc lột đây này, cứ để người khác bóc lột hay lắm à? Ở lại đi, nhưng đừng kêu khổ, kêu mệt, ở đây không bao giờ thiếu việc làm, chỉ sợ bọn mày không làm nổi, không làm được tự xéo, đừng trách anh.”

“Thì cùng lắm lại về thành phố tìm việc... Nhị ca, anh uống nước.” Bình Quả cười hì hì nịnh bợ, lại giở trò cũ lấy lòng Nhị ca.

“Làm được, làm được, mấy năm vừa rồi còn chuyện gì chưa trải qua đâu anh. “ Điền Viên hớn hở lại chạy tới bóp vai cho Soái Lãng.

Nói chuyện hăng hái, nhưng cơm thì chẳng có vị gì, nói thực, thím Hứa làm ăn cũng qua quít quá rồi, đành rằng đám anh em này chỉ biết ăn no bụng chứ chẳng biết thưởng thức mỹ vị gì, nhưng ít ra nêm nếm phải vừa vặn chứ, như bát canh măng này, quá mặn.

Soái Lãng cầm chai dấm lên, định cho dấm vào bát, đột nhiên sững người, đưa chai dấm sát mặt, nhìn một lúc, miệng lẩm bẩm: “Nương tử Dấm, nương tử Dấm …”

Bình Quả nghe không rõ, hỏi: “Sao vậy anh, dấm hết hạn à, nãy em nghe Lão Bì nói, nơi này toàn đồ quá hạn thôi.”

“Không phải, không phải!” Soái Lãng như gặp phải ma, chỉ hình cô gái xinh đẹp mặc đồ cổ trang đơn giản trông như thôn nữ in trên chai dấm tạo hình độc đáo: “Cô ấy chính là Nương tử Dấm.”

“Thì sao ạ?” Điền Viên cũng không hiểu, cái này có gì lạ đâu, ai chẳng biết cô gái in trên chai dấm Nguyên Nguyên này là nữ chủ tịch của công ty dấm chiếm hơn 50% thị trường dấm trong tỉnh cũng như mấy tỉnh bên, gia sản không biết bao nhiêu mà kể.

Cô còn từng tham gia chương trình hẹn hò trên truyền hình, đáng tiếc trải qua mấy kỳ không có ai chinh phục được mỹ nhân, từ đó thành cô gái độc thân sáng giá nhất trong nước, là đối tượng theo đổi lẫn YY của không ít chàng trai. Bốn anh em thuê trọ cũng một thời thích xem chương trình này, không lạ gì.

Thế nên không hiểu vì sao Nhị ca lại đột nhiên lên cơn như thế?

“Cái đó anh biết, ý anh … cô ấy là Trịnh Cẩm Thiền, anh từng gặp cô ấy rồi, cô ấy còn cho anh danh thiếp nữa … ” Soái Lãng đứng bật dậy cho tay vào túi lục lọi, nhưng đừng nói là tấm danh thiếp ngày hôm đó bị y xé ra để làm công cụ tháo còng khi bị bắt cùng Tang Nhã, kể cả không xé thì chuyện xảy ra cả tháng rồi, quần cũng giặt tới mấy lần làm gì còn nữa.

Bình Quả thấy Soái Lãng móc nửa ngày không ra cái gì thì bĩu môi, Nhị ca lại bốc phét rồi. Điền Viên nói chẳng khách khí: “Nhị ca bọn em đủ sùng bái anh rồi, cần gì dát vàng lên mặt nữa.”

“Bốc phét với bọn mày làm gì, hôm đó anh mày không chỉ gặp cô ấy mà một đôi hoa tỷ muội luôn, lấy được cả danh thiếp của hai người họ.” Soái Lãng tiếc nuối ngồi xuống, chưa cam tâm, vỗ đùi đánh đét: “Cô ấy đi cùng với em gái nữa, xinh lắm, tóc ngắn, nhuộm vàng rực … tên là … đúng rồi Tống Tư Oánh …”

Điền Viên giật mình, mắt trố ra: “Anh biết cả Tống Tư Oánh nữa?”

Soái Lãng ngạc nhiên không kém: “Mày cũng biết nữa, thế giới không nhỏ tới mức đó chứ?”

Điền Viên cầm chai dấm lên xoay một vòng, chỉ có Soái Lãng xem địa chỉ sản xuất là huyện Ô Long, Soái Lãng không hiểu: “Dấm Nguyên Nguyên không phải ở Tấn Trung à? Sao lại chạy tới Ô Long bọn mày rồi?”

Điền Viên dương dương đắc ý: “Anh biết huyện Ô Long bọn em có cái gì không?”

“Ô Long thì có cái đếch gì, chỉ có đám ăn mày, người ta đi ăn mày đi tay không, chỉ bọn mày là đám tham ăn, đi ăn mày vác thêm cái nồi.” Soái Lãng khinh bỉ ra mặt, nếu nói người tỉnh bọn họ ghét nhất người tỉnh nào thì chính là đám người Sơn Bắc, đám đó thời xưa hết vụ nông là kéo cả thôn đi ăn mày. Trong đó đám người huyện Ô Long vô sỉ nhất, đi ăn mày còn vác theo nồi.

Tất nhiên ngày nay chuyện đó ít rồi, nhưng mà ấn tượng mấy trăm năm không đổi.

Điền Viên lần này không giận, còn vênh váo: “Anh nói đúng rồi, huyện bọn em không có cái quái gì, nghèo tới mức môi trường còn chẳng ô nhiễm … Thế nhưng thời nay khắp nơi ô nhiễm, từ đất đai, không khí tới nguồn nước đều nhiễm bẩn, con người ta bây giờ thiếu nhất là những nơi thuần thiên nhiên như thế liền có giá.”

“Vì thế dấm Nguyên Nguyên mới chuyển cơ sở sản suất tới huyện em, ở đó có sông Ô Long quanh năm trong vắt. Tống Tư Oánh là bạn là đối tác của nương tử dấm Trịnh Cẩm Thiền, điều này trên TV không nói. Nếu anh không nhắc tới tên Tống Tư Oánh thì em đã chẳng tin anh …”

“Ài, thôi, qua thì qua rồi.” Soái Lãng thở dài, đành chấp nhận hiện thực, Trịnh Cẩm Thiền thì thôi đi, em gái đó kiêu sa lắm, xem TV đủ thấy không dễ chinh phục, nhưng Tống Tư Oánh thì y thấy còn có thể.

Bình Quả cũng là người huyện Ô Long song chỉ biết Nguyên Nguyên đặt cơ sở sản xuất trong huyện, cái khác không biết, tò mò: “Sao mày biết rõ thế?”

Điền Viên cười khùng khục: “Nhớ ông anh họ tao làm ở cục môi trường không, hồi các cô ấy xuống khảo sát, ổng làm người dẫn đường, còn gọi tao theo, thế là tao cùng họ xuống quê khảo sát những ba ngày … á, á, mày làm gì?”

Bình Quả bóp cổ Điền Viên: “Có chuyện tốt như thế mà mày không gọi tao …”

Soái Lãng mất hứng rồi, không muốn ăn nữa, vứt bát sang bên, lôi dưới gầm giường ra két bia, định chiến luôn cả két. Ai ngờ vừa mở được một chai chưa uống ngụm nào thì mấy cuộc điện thoại gọi tới, hết thiếu hàng lại thiếu người. Soái Lãng đang bực, mắng mấy câu cố chịu đựng đi, nhất định muốn uống cho thống khoái...

Hôm nay tà môn thế nào, vừa cụng ly keng một cái thì ngoài sân có tiếng giày cao gót, đẩy cửa một cái, thấy phòng đầy mùi bia rượu, nữ nhân kia sắc mặt bất thiện, lạnh lùng gọi: “Soái Lãng, cậu ra đây, tôi có chuyện muốn hỏi.”

Thái độ người ta rất không tốt, nhưng thái độ của Soái Lãng rất tốt, lật đật chạy ra ngay, bỏ lại anh em không thèm nói một lời.

“Oa, không phải là Nhị tẩu chứ? Oai phong thế, chưa từng thấy ai nói chuyện với Nhị ca như thế?” Bình Quả rụt cổ nhìn nữ nhân kia kéo Soái Lãng ra khỏi sân, người tầm thước, không cao, nhưng cân đối, đầy đặn, cảm giác rất xứng đôi với Nhị ca.

“Chắc thế.” Điền Viên gật đầu.

“Bảo sao Nhị ca cả tháng ở đây, đến nhà cửa tồi tàn cũng không thèm để ý, mày xem, đầy đặn thế kia, về được mới lạ... Nhị ca từ chỉ biết ngồi xem phim đã thành phái thực chiến.”

Hai đứa ghé tai thì thầm, suy đoán liên miên, có điều đáng mừng là Nhị ca bất kể phát tài, hay tán được em gái xinh đẹp thì Nhị ca vẫn là Nhị ca, đối xử với anh em không cần phải nói.