Q1 - Chương: 387 Nghèo không quên chí, giàu không quên bạn. (6)
Nữ nhân giận rồi, lên cơn rồi, kinh khủng lắm rồi, Soái Lãng gần như bị Đỗ Ngọc Phân tóm bả vai kéo ra ngoài, vừa ra cửa vẫn thấy không tiện nói chuyện, lại kéo ra sau nhà. Soái Lãng la oai oái "Chị Đỗ, chị Đỗ", Đỗ Ngọc Phâm lửa giận bừng bừng không thèm để ý, kéo y đi xềnh xệch, đến khi xung quanh là rừng cây bụi cỏ rậm rạp, không ai thấy nữa, mới vô cùng ủy khuất nói: “Vì sao giấu tôi?”
“Giấu chị cái gì?” Soái Lãng không hiểu.
“Cậu còn giả vờ...” Đỗ Ngọc Phân tức giận đẩy Soái Lãng một cái, Soái Lãng thấy cô giận như thế, hỏi chuyện gì, Đỗ Ngọc Phân tuôn ra một tràng.
Thì ra Tần Nhiễm và phó tổng Diêm hôm nay mời khách, Đỗ Ngọc Phân còn nghĩ là muốn thương lượng chi tiết việc phân phối hàng ở nhà ga, vui vẻ tới nơi. Ai ngờ phó tổng Diêm tới đại diện cho Lâm Bằng Phi, đi cùng có cả người phòng nhân lực, hỏi một câu mà cô không hiểu, bao giờ tới công ty ký hợp đồng?
“À, chị nói chuyện này à, hì hì, làm tôi sợ chết khiếp.” Soái Lãng cười nhẹ nhõm.
“Cậu còn cười được.” Đỗ Ngọc Phân lại càng giận: “ Cậu bày trò gì thế hả?”
“Tôi mừng cho chị mà, chị thông qua chuyện này chứng minh được giá trị của mình, bọn họ cầu người hiền như khát nước, muốn chị tới Phi Bằng làm việc, đây không phải chuyện tốt sao?” Soái Lãng thực sự mừng cho Đỗ Ngọc Phân, Phi Bằng chuẩn bị cho cô vị trí tổng giám đốc marketing, chuyên vì cung ứng hàng trên tàu hỏa mà bố trí.
“Có gì mà tốt, Chính Nùng và Phi Bằng là đối thủ cạnh tranh nhiều năm, chúng ta và người ta đấu đá sống chết như vậy, họ lạ gì tôi nữa, tôi nói cho cậu biết, người Phi Bằng ghét tôi hơn ghét Lý Chính Nghĩa đấy. Tôi sao tới chỗ họ được, họ nhìn tôi ra sao. “ Đỗ Ngọc Phân thấy Soái Lãng vẫn còn cười, túm cổ áo chất vấn: “Cậu biết phải không?”
“Biết, không những biết, còn là tôi tiến cử chị cho Lâm Bằng Phi.” Soái Lãng khai thật.
Đỗ Ngọc Phân rất thông minh, thoáng cái cô hiểu ngay vì sao Phi Bằng coi trọng mình như vậy, bất chấp hiềm khích cũ, bỏ thể diện xuống mời cô về: “Kế hoạch thị trường lưu động trong chiếc máy tính bảng của tôi, cậu cũng đưa họ rồi chứ gì?”
“Đúng, Lý Chính Nghĩa không biết dùng người tài, tôi tìm người biết dùng cho chị.”
“Sao không trao đổi với tôi trước?”
“Tôi muốn giành cho chị niềm vui bất ngờ.”
“Niềm vui bất ngờ? Tôi thấy cậu mừng thầm vì bán được tôi thì có, cậu lấy kế hoạch đó ra, hòa giải với Phi Bằng rồi tiện thể lấy luôn quyền đại lý của họ chứ gì?”
“Giả cả thích hợp, sớm muốn cũng phải bán.” Soái Lãng trắng trợn thừa nhận.
“Cậu... “ Đỗ Ngọc Phân giận dữ vung tay muốn đánh, nhưng Soái Lãng đứng im đó, làm cô không ra tay được, đẩy mạnh y ra, ngực phập phồng liên hồi, giận nhất là Soái Lãng lần nào làm việc gì cũng lén lén lút lút chẳng thương lượng với cô.
“Chị Đỗ, tôi chỉ tiến cử thôi, đi hay ở do chị quyết định cơ mà, đâu phải ép chị, nhưng chị nói xem chức vị này thế nào, chẳng lẽ chị không hề động lòng.” Soái Lãng lên tiếng thăm dò.
Đỗ Ngọc Phân tựa hồ rất khó đưa ra quyết định, chép miệng ngập ngừng, nếu là trước kia thì đây là vị trí rất có sức hấp dẫn, có điều trước tiên là bị Lý Chính Nùng đuổi việc, phủ nhận công sức bao năm của cô chẳng thèm thương tiếc, lại tới đấu đá với Phi Bằng, cứ có khúc mắc không cởi bỏ được.
Không trả lời được chắc chắn là có động lòng rồi, Soái Lãng lại hỏi: “ Chị xem chỗ chúng ta, tường cũ nhà nát, xung quanh cỏ dại um tùm, một đám người không lưu manh lại thô bỉ kém xa so với văn phòng của chị trước kia đúng không?”
“Phi Bằng lại còn hơn Chính Nùng không biết bao lần, sau này chỉ yên ổn thoải mái ngồi trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, pha cà phê, nghe nhạc, cần việc gì vài cuộc điện thoại là giải quyết... Chẳng phải hơn bôn ba phơi nắng thế này sao?”
“Điều kiện tốt thế, vậy sao cậu không đi?” Đỗ Ngọc Phân nguôi giận vài phần, hỏi vặn: “Bọn họ có ý chiêu mộ cậu từ sớm cơ mà.”
“Đấy là trước kia thôi, giờ tôi muốn đi lắm, chị bảo Phi Bằng dám nhận tôi sao, tôi làm tổng giám đốc của họ hộc máu thêm lần nữa thì làm thế nào?” Soái Lãng giang tay làm ra vẻ bất đắc dĩ.
Đỗ Ngọc Phân vốn nghiêm mặt, tức thì bị chọc cười, cười một cái như hoa nở, thời gian qua tuy vất vả, nhưng niềm vui rất nhiều, là những lúc chẳng cần cố kỵ ảnh hưởng, chẳng cần cân nhắc gì, có thể cười lớn vui vẻ.
Tiếp xúc lâu, ít nhiều hiểu tính cách Soái Lãng, đang cười đấy Đỗ Ngọc Phân đột nhiên ngưng bặt, trừng mắt nhìn Soái Lãng, hứ một tiếng, thằng nhóc này, không để y đắc ý, nếu không sẽ leo lên đầu lên cổ người ta ngay: “Dù thế cậu cũng phải bàn bạc với tôi chứ, ai cho cậu tự tiện quyết định chuyện người khác? Giờ bản kế hoạch của tôi cũng đưa cho họ rồi, không phải cậu ép tôi thì là gì? ”
Soái Lãng tranh thủ rèn sắn khi còn nóng, hết sức thành khẩn: “Nơi đó thích hợp nhất cho chị đấy, chuyện này không liên quan mấy tới tôi, là do ý tưởng thị trường lưu động của chị khiến Lâm Bằng Phi động lòng, con người trên đời này cơ hội tìm được vị trí thích hợp cho mình không nhiều. Tôi nghĩ lần này không sai đâu, Lâm Bằng Phi là người có tầm nhìn, cũng đủ độ lượng, chị nhìn ông ta bị chúng ta làm cho nằm viện vậy thoắt cái bỏ qua được chuyện cũ quay sang làm ăn với chúng ta, đủ thấy ông ta hơn đứt Lý Chính Nghĩa, thế nào cũng trọng dụng chị...”
Đỗ Ngọc Phân quan sát thật kỹ Soái Lãng, tìm kiếm sơ hở trên nét mặt y, hồ nghi hỏi: “Không phải cậu lại định chuẩn bị bẫy Lâm Bằng Phi một vố chứ?”
“Cần gì làm thế, hiện giờ vận mệnh chúng tôi đều nắm trong tay ông ta rồi, nếu không phải có chị và Đại Ngưu cực lực khai thác thị trường nhà ga, lượng tiêu thụ tăng lên từng ngày, bọn họ không vội vàng thúc giục chị tới nhậm chức vậy đâu. Chỉ cần bọn tôi luôn nhập hàng của Phi Bằng, lỗ hay lãi tự ông ta tính toán rõ ràng... Hoàn cảnh bây giờ đừng nói tối bẫy ông ta, còn phải đề phòng ông ta gài tôi ấy chứ.” Soái Lãng giải thích.
“Vậy cậu thì sao? Tôi...” Đỗ Ngọc Phân mím môi, lại lần nữa ngập ngừng, tuy Soái Lãng nói không sai, nhưng công việc hiện nay cũng rất tốt, cô còn đang có ý định đợi thêm thời gian nữa sẽ thành lập công ty, mọi việc đi vào chính quy.