Q1 - Chương: 388 Nghèo không quên chí, giàu không quên bạn. (7)
“Không nỡ bỏ tôi à?” Soái Lãng chẳng nghiêm túc được lâu lại bắt đầu chớt nhả.
Đỗ Ngọc Phân giơ tay dọa đánh: “Vụ làm ăn này chúng ta cùng nhau bắt đầu, cuối cùng chuyện thành rồi, cậu muốn đá tôi đi hưởng một mình chứ gì?”
“Được, tôi nói thẳng ra nhé, lương hàng năm của chị là 8 vạn, thêm vào trợ cấp, rồi tiền thưởng, tính sơ sơ đã mười mấy vạn rồi, còn chưa tính phần trăm. Tôi trả nổi cho chị mức lương ấy không?”
“Kinh doanh đồ uống mỗi năm chỉ có ba tháng tiêu thụ tốt thôi, tương lai thế nào... Nếu hai chúng ta trói vào cùng một chỗ, nói hay thì vinh cùng vinh, không dễ nghe chút là hủy cùng hủy, nếu chẳng may gặp sự cố, cơ hội trở mình cũng không có.”
“Như này không phải tốt sao, tương lai nếu chị không thoải mái, tôi làm ăn tốt, tôi kéo chị ra. Nếu tôi sống thảm, không chừng chị đỡ tôi một cái... Có cái câu gì nhỉ... Đúng rồi, trứng không thể đặt vào cùng một giỏ.” Soái Lãng nhìn gương mặt như khối băng đang tan dần, vô tình có hai cánh tay đưa ra, giúp y chỉnh lại cổ áo, là chỗ bị chính cô làm nhăn, giọng Soái Lãng cũng nhỏ dần.
Đôi tay trắng trẻo kia vuốt ve cổ áo đã rất phẳng phiu, tựa chạm không phải chạm, rời không giống rời, không biết là bị lời Soái Lãng làm cảm động, hay là vì trong lòng có chút không nỡ, Đỗ Ngọc Phân thở dài như trước kia lên thuyền giặc: “ Tốt thì tốt, nhưng làm người ta không thoải mái lắm, cậu đi giải thích với mọi người đi nhé.. Ừ?”
Vốn đang nói chuyện, Đỗ Ngọc Phân đột nghiên ngừng lại, vì tay của cô bị đôi bàn tay bắt lấy, ngước mắt lên nhìn Soái Lãng. Soái Lãng vẫn cái nụ cười gian trá xấu xa lại tựa thuần lương, đang mân mê tay cô, cô muốn rút tay lại, nhưng không rút được, nên thản nhiên dùng ngón tay vuốt nhẹ gò má y: “Sao, đã đuổi tôi đi rồi mà lại còn muốn thừa cơ sàm sỡ à?”
“Muốn từ lâu rồi, không có cơ hội... Chị Đỗ thật xinh đẹp.” Soái Lãng không nỡ buông tay, chẳng dễ dàng gì mới cùng cô ở chỗ không người, hai bên lại tóe ra tia lửa nho nhỏ, không kiềm được lợi dụng thời cơ.
Đỗ Ngọc Phân cười nhẹ: “Khi nam nhân nói lời tán dương, trong lòng luôn che giấu ý nghĩ xấu xa, cậu đừng khoe ra đấy.”
“Hả? Bị chị nhìn ra rồi sao?” Soái Lãng cố làm ra vẻ kinh ngạc, khẽ hôn lên tay Đỗ Ngọc Phân một cái rất lịch sự: “Chẳng lẽ chia tay mà không có một nụ hôn, tiếc lắm.”
“Có câu nói này của cậu là đã phá hỏng hết ý cảnh lãng mạn rồi, tỉnh lại đi, không hợp với cậu đâu.” Đỗ Ngọc Phân rút tay lại, tay nắn cằm Soái Lãng lắc nhẹ, giống người chị trêu chọc đứa em, lần này thì không khí lãng mạn hỏng hết sạch thật rồi, Soái Lãng không khỏi buồn nản. Đỗ Ngọc Phân cười khanh khách, tựa an ủi, hôn khẽ lên má y, giáo dục: “ Đừng ý đồ dùng quan hệ nam nữ phá hỏng cơ sở hữu nghị tạo dựng không dễ dàng của chúng ta, không phải mọi cô gái đều bị lời ngon ngọt mê hoặc.”
“Phá hỏng cái gì chứ, rõ ràng là củng cố thêm tình cảm mà...” Soái Lãng không phục, đưa tay ra ôm eo Đỗ Ngọc Phân kéo vào lòng, ai ngờ khiến cô cười khúc khích, chẳng tránh đi, ánh mắt nhìn trêu ghẹo, tự nhận ra, hành vi này không phải giống đứa em giận dỗi à?
Đúng thế, mình thực sự không giỏi chuyện này, một ít kiến thức của Thịnh Tiểu San mới dừng ở giai đoạn bắt chuyện, sau đó thì chịu chết rồi. Nhất là với cô gái từng trải như Đỗ Ngọc Phân, khiến người ta rung động không phải là yếu tố chắc thắng.
Xem ra muộn rồi, hai người không phát triển thành gian tình được nữa, hai người thương lượng tối nay tụ họp một phen, đám anh em kia dễ nói, vài chai bia vào bụng là khỏi nói nhiều.
Trên đường quay về Soái Lãng đột nhiên dừng lại, đặt tay lên môi "xuỵt" một tiếng: “Chị nghe xem?”
Đỗ Ngọc Phân tức thì dừng lại dựng lỗ tai lên, lờ mờ nghe được đâu đó có tiếng động, tựa tiếng người, Soái Lãng nắm tay Đỗ Ngọc Phân rón rén đi được vài bước, sau nhà có cảnh rừng trẻ cao bằng người, đúng là có tiếng động...
A, a, a...ô... Đều là tiếng đơn âm, tiếng nữ nhân, âm thanh vừa như đau đớn lại như sung sướng phát tiết, Đỗ Ngọc Phân hiểu ngay, nhíu mày nhéo Soái Lãng một cái. Ở khu phong cảnh thường xuyên có đôi nam nữ du khách tìm chỗ vắng vẻ dã chiến, không có gì lạ.
“Ấy, đừng làm thế...” Đỗ Ngọc Phân thấy Soái Lãng tiếp tục đi tới, Đỗ Ngọc Phân vội gọi khẽ, không giữ được, nhìn y hí hửng, rón rén đi vào trong rừng, chỉ sợ y làm bừa xảy ra chuyện không hay, cắn răng đi theo.
Âm thanh kia ngày một rõ ràng, nghe được cả tiếng thở của nam nhân, Đỗ Ngọc Phân đỏ mặt tía tai, tay lần nữa vươn ra tóm lấy tay Soái Lãng nhất định kéo y về. Soái Lãng tựa hồ thấy rồi, nhưng tích tắc có vẻ thất vọng, như bóng xì hơi, Đỗ Ngọc Phân lấy làm lạ nhón chân tới gần, nhìn một cái, thiếu chút nữa cười lăn ra đất. Làm gì có dã chiến nào chứ, cách đó vài mét dưới một cái cây rợp bóng, Trình Dương gối đầu lên cánh tay, vắt chân chữ ngũ, cầm cái máy tính bảng của cô xem say sưa, căn bản không nhận ra sau lưng có người.
Hết vui rồi, đi thôi, làm Soái Lãng tức vẹo cả mũi, đi xa rồi Đỗ Ngọc Phân mới cố ý hỏi: “Phim nghệ thuật hành vi ấy mà, Trình Dương vì nguyên nhân thân thể nên đặc biệt hứng thú với phim này.”
“Thôi đi, nam nhân các cậu chẳng có mấy người tử tế, toàn xem mấy phim cấp 3 vớ vẩn mà chẳng đỏ mặt.”
“Chị biết còn hỏi, chứng tỏ chị xem rồi.” Soái Lãng nhìn Đỗ Ngọc Phân cười như thể phát hiện thứ gì hay ho lắm.
Đương nhiên là xem rồi, có gì đâu... Kỳ thực... Đỗ Ngọc Phân vừa nãy không ngại nếu Soái Lãng hôn cô, hoặc đi xa hơn một chút, chỉ là tên nhóc này chẳng có tí nghiêm túc nào, luôn làm cô vừa có chút cảm động lại mất hứng ngay được... Thôi vậy, rung động là có, nhưng hai người không thích hợp, như thế này rất tốt, có chút ám muội nho nhỏ để hưởng thụ, lại vẫn thoải mái với nhau.
Vì thế khi tạm biệt, Đỗ Ngọc Phân bẹo má Soái Lãng một cái rồi đi, Soái Lãng hùng hùng hổ hổ xông vào rừng, đá Trình Dương vẫn đang thưởng thức nghệ thuật, rất dã man, rất thô bạo cướp cái máy tính bảng của hắn.... Thời gian qua chỉ mải kiếm tiền quên mất chuyện này, cơ mà tán gái quá tốn kém, cả thời gian lẫn tế bào não, cứ xem phim vậy, vừa phê vừa rẻ.