← Quay lại trang sách

Q1 - Chương: 389 Người xưa chuyện cũ, chân tướng đã rõ. (1)

Một buổi chiều oi bức, cái nắng nóng đạt tới đỉnh điểm, Phượng Nghi Hiên.

Thời tiết càng nóng, chuyện làm ăn của Phượng Nghi Hiên lại càng tốt, vốn mới đầu chỉ có các quý phụ ra vào nơi này, về sau chính vì thế, nam nhân cũng theo tới, không ít chàng độc thân đắt giá, rồi thành chỗ nhân vật thượng lưu giao du.

Người kinh doanh Phượng Nghi Hiên nhãn quan độc đáo, đôi khi tổ chức hoạt động chơi bài, bowling, golf, kỳ thực là xúc tiến hoạt động giữa nam và nữ mà thôi. Đừng có thấy lạ nhé, thượng lưu thì cách hạ lưu chỉ một chút thôi mà, mấy ngày trước còn có tin tức nhỏ, nghe đâu một đại phú bà làm xuất nhập khẩu, cũng là hội viên của Phượng Nghi Hiên, thường tới làm đẹp, chẳng hiểu sao nhìn trúng một tiểu soái ca, mua một biệt thự bao nuôi...

Đấy, chuyện "bao ngược" còn có, còn chuyện gì lạ nữa?

Cho nên Cố Thanh Trì tới đây chưa bao giờ gây chú ý quá mức, chỉ coi như ông già có tiền muốn tiêu pha trước khi vào mộ mà thôi. Mỗi lần Cố lão đầu tới đây cũng chỉ cắt tóc tỉa râu, tắm rửa, đôi khi gặp người hợp ý thì tán gẫu, chơi cờ, tất nhiên trà là thứ không thể thiếu.

Phượng Nghi Hiên rất biết chiều khách, mỗi lần ông già tới đều lên tầng sáu, bày dụng cụ pha trà, uống trà trò chuyện, thế là một buổi chiều qua đi.

Hôm nay có chút thay đổi nhỏ, giống mọi khi Thịnh Tiểu San ra cửa đón Cố đại gia, công ty dựa theo mức độ chi tiêu của khách chia phần trăm cho nhân viên. Người khác không biết chứ Thịnh Tiểu San biết rõ, ông già đáng yêu hiền hòa này là khách hàng tạo thu nhập lớn nhất cho cô. Vì thế mỗi lần cô đều tiếp đãi ân cần, có điều hôm nay gặp mặt một cái đã lên phòng, Cố đại gia sắc mặt không tốt, trông như người có bệnh, nói có vài người bạn tới, Thịnh Tiểu San không dám hỏi nhiều, đi xuống đón khách.

Ai nhỉ? Chắc chắn không phải nữ nhân, Thịnh Tiểu San ở cửa sảnh đợi khác suy nghĩ, từ lúc biết Cố Thanh Trì, chưa bao giờ thấy bên cạnh ông ta có nữ nhân, có thể nói là nam nhân lịch sự nhất mà cô từng gặp ở Phượng Nghi Hiên, không như nhiều lão già, rõ ràng chẳng thể làm được chuyện kia nữa rồi, còn động chạm phục vụ viên.

Nếu là nam thì khó đoán rồi, vì ông già gặp đủ loại khách nam, có thanh niên, trung niên, có ông già, xấu xí, đẹp trai... Thậm chí có người rất thô bỉ.

Lần trước gặp ba người, ngồi trò chuyện về đại chiến ngành nước giải khát, Thịnh Tiểu San còn nghe thấy một cái tên quen thuộc, có vẻ như Soái Lãng lâu không gặp ở ngoài xông pha được lắm, làm cô có chút hứng thú... Sau đó lại có hai vị cảnh sát tớ gặp cô hỏi chuyện, thế là Thịnh Tiểu San rất hoài niệm Soái Lãng.

Nói ra thì người đó thú vị lắm, hôm đó bị cô xúi đi tán tỉnh nữ nhân váy đỏ, kết quả ra sao không biết, chỉ biết vì chuyện đó mà rước lấy cảnh sát hỏi thăm.

Kỳ quái, đúng rồi, phàm là người bên cạnh Cố Thanh Trì đều rất kỳ quái.

Tới rồi, lại có mấy người kỳ quái tới, Thịnh Tiểu San nhìn một cái là biết ngay tìm Cố Thanh Trì rồi, người mặc áo lụa, bên trên có hoa văn cổ, rất gầy, có chút âm khí, giống như mấy sinh vật không phải người trong phim.

Nghe người đó hỏi lễ tân đúng là tìm Cố Thanh Trì, Thịnh Tiểu San đi tới mời lên tầng 6... Lại thêm một lúc nữa nam nhân trung niên tới, béo, mắt hí, giống gian thương, ít có loại người này tới Phượng Nghi Hiên, hỏi một cái, lại lên tầng sáu... Thêm lúc nữa, đại hán vạm vỡ hung mãnh, khí thế bất phàm, lần nữa lên tầng sáu.

Đủ người rồi, Thịnh Tiểu San mang dụng cụ pha trà lên, cố nén tò mò lui ra.

Thịnh Tiểu San ra ngoài rồi, cô thiết kế không tính là quá xinh đẹp, nhưng khí chất thanh nhã, mái tóc suôn mềm dài tới vai, mặt trái soan tiêu chuẩn, không béo không gầy, trang điểm nhẹ nhàng, lời nói cử chỉ khéo léo, đối với người lạ, không tỏ ra có gì ngạc nhiên, khẽ khép cửa, tiếng giày cao gót rất dễ nghe...

Đúng rồi, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót thôi vì trong phòng rất yên ắng, Cố Thanh Trì ngồi ở giữa, không vội pha trà mà tâm sự trùng trùng, ông già luôn nhàn nhã thong dong, hiếm thấy khi nào ông dùng vẻ mặt nghiêm trọng như thế.

Khấu Trọng mân mê tay không nói gì, Phùng Sơn Hùng trông tựa gian thương nhìn sư huynh Ngô Ẩm Hữu từ xa tới, đây là đệ tử chân truyền duy nhất của thầy cha, quanh năm đi khắp nơi xem tướng đoán số mệnh tìm mộ cho người ta, lần này tới đây có vẻ chuyện thầy cha an bài cuối cùng có tăm tích rồi.

Hôm nay ai cũng nghiêm túc, không nhìn cô gái mê người vừa đi.

Ngô Ẩm Hữu đợi người đi rồi lấy ra cái túi đưa cho Cố Thanh Trì, túi vải khá lâu năm, thêu hoa văn âm dương, đây đúng là trang phục âm dương sư tiểu chuẩn.

Cố Thanh Trì hít thở mấy lần tựa hồ đang ổn định lại cảm xúc trong lòng rồi nhận lấy cái túi, bên trong có nhiều đồ lỉnh kỉnh, có sách, có ảnh có cả báo. Ông chọn cầm cuốn sách ghi chép lên xem trước, vừa lật trang đầu tiên đã hỏi: “Hắn đổi tên rồi hả? Bây giờ lấy tên là Vương Bình?”

“Vâng, đổi rồi ạ.” Ngô Ẩm Hữu nói ngắn gọn.

“Sửa tốt lắm, càng bình thường càng ít gây chú ý, xem ra Đoan Mộc mấy năm qua hơn mấy đứa các cậu đấy...” Cố Thanh Trì xem tư liệu, hình ảnh, có ảnh biệt thự, lại nhìn chiếc Mercedes trên ảnh vài cái.

“Vâng, đúng là hơn mấy đứa bọn con.” Ngô Ấm Hữu tiếp lời, giải thích chuyện trải qua: “ … Con đi khắp nơi vừa kiếm tiền tìm hắn ròng rã bao năm mà không có tung tích, nghĩ năm xưa hắn ôm tiền bỏ trốn, khẳng định mai danh ẩn tính, nhưng với tính cách phô trương của hắn sẽ không chịu sống lặng lẽ như người bình thường.”

“Cho nên con thông qua đồng nghiệp trong giới âm dương sư nghe ngóng tung tích của hắn, còn mời cả một công ty thám tử tử giúp sức, nhưng mãi không có tung tích...”

“Tới tháng năm vừa rồi con được một đồng nghiệp chuyển lời, tới Phật Sơn, còn bảo là một cố nhân gửi lời hỏi thăm, từ nay không ai nợ ai nữa. Con liền đến Phật Sơn, ở đó hơn một tháng mà không có bất kỳ manh mối gì, một lần âm trạch cho người ta, vô tình ở thư phòng thấy tờ báo, chính là tờ báo này.... trong tờ báo đó viết chuyện nữ Hoa Kiểu Singapore về nước đầu tư ở đương địa, chợt thấy cô ta quen, nghĩ mãi mới ra rất giống Tiểu Phượng Kiều trước kia hay qua lại với Đoan Mộc.”

“Là Biện Song Lâm đấy, xem ra tôi không nhìn nhầm người, cậu ta còn nhớ chút ân tình cũ kia. Giờ không ai nợ ai nữa rồi.” Cố Thanh Trì thở phào, ông không dám chắc năm xưa mình để lại một quân bài dự phòng, cuối cùng cũng phát huy tác dụng, dù sao thời đại này nói chuyện tình nghĩa rất mơ hồ, quay sang bảo Khấu Trọng: “Rút hết người của chúng ta về đi.”

“Vâng!” Khấu Trọng thán phục, không hiểu chuyện này thầy cha thao tác thế nào, hiện cũng không phải là lúc hỏi.

Cố Thanh Trì không giải thích, mở báo ra xem, đó là mỹ phụ trung niên bộ dạng nữ cường nhân vung tay diễn giảng, ông ta không biết mấy chuyện vớ vẩn của đám đệ tử, đưa Phùng Sơn Hùng để hắn xác nhận.

Phùng Sơn Hùng xem kỹ dù gì cũng là chuyện mười mấy năm rồi: “Vâng, hơi giống.”

Khấu Trọng ghé đầu nhìn cũng gật đầu.

“Cô ta là ai, vì sao các cậu lại quen biết?” Cố Thanh Trì hỏi.