Q2 - Chương: 018 No cơm ấm cật, lòng sinh dâm dục. (2)
“Giữa bọn mình không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là bạn bè thôi, anh ấy đúng là người tốt, trong số nam nhân thời nay có mấy ai quân tử khiêm nhường, nhưng anh ấy chính là một người như thế.” Giọng Lôi Hân Lôi rất bình tĩnh, tựa hề chẳng có chút cảm khái nào về tình cảm trong quá khứ.
Soái Lãng không nhịn được tò mò, lại hỏi: “Vậy vì sao hai người lại chia tay?”
“Có tình chẳng thể uống nước mà no, có ái cũng chẳng thể coi là bánh mỳ, bạn sống vất vả còn hơn cả bọn mình, chẳng lẽ không có cảm giác đó.” Lôi Hân Lôi ánh mắt xa xăm, giống đang hồi ức.
“Bạn thực sự muốn biết à, đó là câu chuyện tục tới không thể tục hơn nữa rồi, nhà mình ở vùng quê nhỏ, rất nghèo, nhà anh ấy còn nghèo hơn mình, hai người nghèo sống với nhau, bạn nghĩ có kết quả à? Chỉ làm khổ nhau thôi.”
“Mình không sợ bạn cười, mình thích giàu ghét nghèo, nếu phải chọn chồng giữa một soái ca nghèo và ông già giàu, đại đa số nữ nhân chọn người sau, mình cũng chỉ là cô gái giống phần đông thôi... Cái gì mà tài nữ, cái gì mà hoa khôi, để lại trường học là được rồi.”
“Có lý.” Soái Lãng thận trọng gật đầu, y không ngây thơ, đáp án không bất ngờ, nó chân thật, nhưng chẳng mấy ai muốn nghe lời nói thật như vậy, thế nên dù thế nào cũng có chút không thoải mái.
Lôi Hân Lôi cũng có chút thiếu tự nhiên, đứng dậy cắn môi, Soái Lãng nghĩ cô muốn đi, nhưng không biết nói gì, cứ ngây ra nhìn hoa khôi xinh đẹp tựa không nhuốm khói bụi nhân gian. Tới khi Lôi Hân Lôi ra tới cửa rồi mà y chưa có chút phản ứng gì, cô quay đầu làm vẻ mặt rất giận: “Này, đứa hứa đưa mình đi Phủ Thiên Các cầu nguyện, bạn định nuốt lời à?”
“A, sao thế được, liều mạng bồi mỹ nữ, chuyện này mình vẫn làm được...” Soái Lãng làm động tác lau mồ hôi trán đứng dậy, kệ đi, chuyện tới đâu hay tới đó.
Rời khỏi xưởng gia công lâm thời, Soái Lãng gọi điện bảo cửa hiệu thuê cái xe điện du lãm khu phong cảnh tới đón người. Chỉ đợi chưa tới 10 phút là xe đã tới, lái xe điện nhỏ luồn lách qua đám đông du khách đến khu phong cảnh Ngũ Long. Soái Lãng bảo Lôi Hân Lôi đợi một chút, chạy vào trong cửa hiệu, tóm ngay Điền Viên lục lọi từ chân tới đầu, tịch thu máy mp5 di động của hắn.
Điền Viên ngạc nhiên hỏi nhỏ: “Nhị ca, em xóa hết phim bên trong rồi, chỉ có tiểu thuyết, với lại anh xem vài lần rồi, còn muốn xem à?”
“Không xem, chỉ xem tiểu thuyết.” Soái Lãng thuận miệng đáp.
“À, em có tải xuống danh sách nhà máy thủ công mỹ nghệ, còn cả ứng dụng công nghệ điện quang, gần đây em chăm chỉ học tập lắm.” Điền Viên tranh thủ khoe công với ông chủ.
“Không phải cái đó, mà là bộ, kỹ xảo ái tình hôm nọ mày tải ấy.” Soái Lãng nói xong đi ngay.
“Không phỉ kỹ xảo ái tình, thật là, mất trình độ, là Kỹ xảo thuyết phục nữ nhân lên giường.” Điền Viên thấy Soái Lãng nói sai tiêu đề là sự xúc phạm vì thế gọi với theo đính chính, nói xong sực nhớ đang trong hiệu, đám nam nữ khách hàng trố mắt sau đó cười khúc khích...
Soái Lãng thì ôm bí kíp chạy mất rồi...
Mặc dù Soái Lãng rất biết lo xa, chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng chuyến đi chơi hôm đó chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ là chuyến đi bình thường, thậm chí Lôi Hân Lôi còn chẳng ở lại ăn cơm. Có vẻ hoàn toàn vì ra ngoài cho thoải mái đầu óc một chút rồi lại về công ty làm việc rồi. Điều đó làm Soái Lãng vừa thở phào vừa thất vọng, y cũng không rõ mình muốn gì, ở chuyện này lòng y rất rối rắm.
Tạm gạt bỏ Lôi Hân Lôi sang bên, Soái Lãng còn mối lo nữa, y biết có người đang tính kế với mình, thế nên mấy ngày liền tử thủ ở khu phong cảnh không đi đâu. Ở đây y có đám anh em chia hết các khu vực, có người dân thôn Ngũ Long lang thang khắp khu phong cảnh, trong thôn có đám các dì các chị mũi thính hơn chó, y như con nhện ngồi ở trung tâm, có chút gió lay cỏ động gì là y biết ngay.
Thế nhưng mọi thứ rất bình yên, không có chuyện gì xảy ra cả, hoặc là bằng thủ đoạn lão già đó, có xảy ra chuyện gì hay không cũng không cách nào biết.
Chuyện duy nhất Soái Lãng làm thời gian này là về ngõ Đại Đông Quan một chuyến, lấy bản Anh Diệu Thiên có vẻ giá trị không thấp kia, lén lút gửi vào két bảo hiểm của ngân hàng.
Thứ khả năng có giá tới 200 vạn, đang bỏ ra phí bảo quản vài trăm đồng một năm để có chỗ cất giữ chỉ mình mới biết.
Sau đó Soái Lãng tiếp tục cố thủ ở thôn Ngũ Long, chỉ có ăn và ngủ, ngủ lại ăn, hoặc thi thoảng theo trưởng thôn Hứa ra cái ao lớn ở cuối thôn câu cá. Kỳ thực y cũng biết câu cá quái gì đâu, nghe ông già cựu chiến binh đó lải nhải sự tính oai hùng năm xưa rồi ôm cần ngủ gật, biết thừa ông ta là quân y, chuyện của ông ta đa phần là nghe kể.
Cuộc sống là sự lặp đi lặp lại chẳng có gì kích thích như thế đó, dần dần Soái Lãng quên cuộc sống thành phố, lần trước khi vào đồn cảnh sát có nói muốn chuyển tới đây chẳng qua là nói mồm, nhưng giờ thích thực sự cuộc sống ở khu phong cảnh.
Cả ngày bận rộn luôn tay, có tiền để kiếm, có anh em để nhậu cùng, làm chút thành tích cũng có người nghe mình bốc phét, ở đây chưa bao lâu mà từ đầu thôn tới cuối thôn y đều gọi được hết, chẳng giống như ở tiểu khu Quang Minh, sống mấy năm mà chẳng biết mấy người, láng giềng như người xa lạ.
Cuộc sống đơn giản song rất thỏa mãn, Soái Lãng thực sự sinh ra ý nghĩ, đợi kiếm thêm ít tiền nữa, mua mảnh đất, an gia lập hộ ở đây cũng không tệ.
Nếu bảo thiếu cái gì thì đó là ăn no sinh dâm dục thôi, thời gian này Soái Lãng qua lại với Lôi Hân Lôi rất gần gũi, tới gần hết các khu phong cảnh, ăn với nhau ba bữa cơm. Bất kể lời nói hay ánh mắt, Soái Lãng nhận ra em gái hoa khôi có chút tình cảm với mình, mặc dù không bài trừ khả năng người ta nhìn thấy tiềm lực của mình nên mới sinh tình cảm.
Chả sao, mình chưa kết hôn mà, chỉ cần có bản lĩnh cứ thoải mái mà tán tỉnh, không cưới về làm vợ thì làm tình nhân cũng không tệ, dù không phát triển thành tình nhân, tình một đêm thôi cũng có ai lại từ chối. Nhớ năm xưa sáu anh em sứt môi lồi rốn trong KTX có ai chưa từng YY với hoa khôi, nói ra đó là một lý tưởng u ám, chẳng may có ngày thực hiện, chả phải sướng lệch mồm à?
Có khả năng không? Nếu là trước kia Soái Lãng không nghĩ có khả năng này, nhưng bây giờ trong tay y có chuyện làm ăn lớn, thế phát triển sẽ thành tầng lớp người có tiền, muốn tán tỉnh em gái làm công ăn lương, khả năng thành công rất cao.
Tục ngữ có câu tiền lá gan anh hùng chả sai tẹo nào.