← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 019 No cơm ấm cật, lòng sinh dâm dục. (3)

Ngày 28 tháng 7, ĐTH tỉnh nằm trên đường Trung Nguyên, xa xa nhìn thấy tháp phát sóng cao vút, Soái Lãng ngồi trong chiếc Mazda màu trắng của Trình Quải, hồi tưởng lại ngày hôm đó cùng Lôi Hân Lôi ở Phủ Thiên Các.

Lúc ở trước tháp cầu nguyện, y nghe thấy lời thỉnh cầu nho nhỏ của Lôi Hân Lôi, rất thành kính "phù hộ cho chân mệnh thiên tử của con sớm xuất hiện". Đại khái là mấy lời lải nhải của nữ nhân thôi, Soái Lãng không để ý, có điều khi Lôi Hân Lôi nói ra nguyện vọng đó lại nhìn y, ánh mắt đó rất ái muội, dụng ý rất lộ liễu.

Có khi là nói mình đấy.

Không chừng ấy chứ, mấy tháng qua Soái Lãng dựa vào quan hệ cực tốt với người dân thôn Ngũ Long, hô phong hoán vũ ở khu phong cảnh, không chỉ hợp tác với Phi Bằng, còn thành nhà cung cấp độc quyền đồ thủ công mỹ nghệ cho khu phong cảnh. Ngay cả Duệ Sĩ năm lần bảy lượt tới chào mời, bỏ ra mức lương cực lớn cũng không đi.

Soái Lãng thấy đủ tạo dựng hình tượng mới cho Lôi Hân Lôi trước kia xem thường mình.

Chuyện vốn không có hi vọng có vẻ có hi vọng rồi.

Không phải chỉ là tưởng tượng đâu, Soái Lãng thực sự thấy cơ hội ngày một hiển hiện.

Cả ngày hôm đó ăn cơm ở nhà hàng Hoàng Hà, Lôi Hân Lôi cứ lén lút nhìn mình, làm y hóc xương... Còn có mấy hôm trước đi chơi Long Hồ, dùng lý luận của Thịnh Tiểu San vượt qua khoảng cách 50 cm, hai người ngồi trên vòng đu quay lớn hét chói tai mấy lần, đi xuống tim đập thình thịch, máu chảy giần giật, cảm giác đó liệu có khiến Lôi Hân Lôi hiểu lầm là cô đã thực sự thích đối phương rồi không?

Có điều hôm đó rời khu giải trí, người qua lại đông đúc, Soái Lãng ôm vai Lôi Hân Lôi rất lâu, khi ra ngoài rồi vẫn không buông ra mà Lôi Hân Lôi không phản ứng gì.

Được rồi, tất cả mọi thứ phát triển rất thuận lời, chàng có tình thiếp có ý, chỉ có một điều khó xử cuối cùng thôi, làm sao ra tay được đây.

Lôi Hân Lôi rất thông minh, rất có chủ kiến, tuy cô thẳng thắn thừa nhận mình theo đuổi cuộc sống sung túc nhưng không phải cô gái mà ai nhiều tiền là dễ dàng dỗ lên giường. Nếu không bằng vào dung mạo của cô, bây giờ sống rất thoải mái mới đúng, đâu phải mấy đơn đặt hàng chạy khắp thành phố, kiếm chút tiền hoa hồng.

Cô gái như vậy đâu dễ tìm chứ? Người ta đã không ngại ngần nói tình cảm với Hàn Đồng Cảng là thuần khiết, cũng là chuyện đã qua rồi.

Phía con gái nhà người ta đã thế, bên nam nhân còn vướng víu không phải quá kém cỏi à? Thế nên Soái Lãng cũng cởi bỏ được khúc mắc đó rồi.

Có điều vấn đề chưa phải là đã hết, thậm chí còn khiến Soái Lãng thấy khó xử hơn cả cái trò của Lão Cố.

Soái Lãng châm điếu thuốc, hạ cửa sổ xe xuống, qua làn khói thuốc lờ mờ, nghĩ tới đêm hôm đó cùng Tang Nhã, chỉ một đêm để lại dư vận tới giờ khó tan, mỗi lần nghĩ lại, đều chìm đắm trong ổ ôn nhu.

Nghĩ nhập thần tới mức bị điếu thuốc làm bỏng tay, rối rít ném khỏi cửa xe, sau đó nghe thấy tiếng "ê ê" lớn, thì ra La Sách đã tới rồi, đang chỉ trích hành vi thiếu văn minh của y.

La Thiếu Cương mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, đắc ý móc túi đưa Soái Lãng: “Mười tấm, vé đại hội giám bảo kỳ ba, thế đã đủ chưa?”

Là vé cho Thịnh Tiểu San, Soái Lãng nhận lấy cái vé dài, ngạc nhiên hỏi: “Dân phe vé bọn mày đúng là đâu đâu cũng có, thứ này mà cũng kinh doanh luôn. Mà không phải là vé tặng à, lấy đâu ra thế?”

“Cũng có người hiểu thật mới đi xem, đa phần thực ra là có hiểu cái mẹ gì đâu, với lại có người trong ĐTH, kiếm không khó, dễ kiếm hơn vé tàu nhiều.” La Thiếu Cương rất có tố chất chuyên nghiệp đánh giá, cũng không quên tiền: “Một tờ 80 đồng, đó là giá người quen đấy, chứ nếu là người lạ thì ít nhất 120...”

“Được rồi, được rồi, trả mày sau...” Soái Lãng cất vé đi.

“Thôi, nói cho máy biết vậy chứ, coi như tao tặng mày, mùa hè vừa rồi theo mày kiếm không ít, có cửa phát tài đừng quên anh em là được.” La Thiếu Cường cười nịnh, riêng phi vụ nước giải khát trước khi Đỗ Ngọc Phân đi thì hắn đã kiếm được mười mấy vạn, sau đó kinh doanh thêm cả đống thứ nữa, đếm tiền không xuể, bỏ ra ít hối lộ cấp trên là nên làm.

“Ê, mày cũng có lương tâm đấy, được tao ghi nhận, chậc thằng béo chỉ hối lộ tao vài bộ phim nghệ thuật, xếp nó xuống hàng thứ hai, ha ha ha... Ê khoan đi đã, tao có chuyện thỉnh giáo mày.”

Soái Lãng đột nhiên nhớ ra, La Thiếu Cương từ thời đại cao trung đã là thằng cao ráo đẹp trai vượt trội so với đám anh em rồi, dù thiếu nữ vị thành niên hay thiếu phụ nhà bên cũng thà ngủ nhầm còn hơn bỏ sót.

Bản thân hắn làm nghề du lịch, ve vãn không ít em hướng dẫn viên xa nhà thiếu thốn tình cảm, rơi vào vòng tay hắn, trong thôn cũng mắt qua mày lại với mấy thiếu phụ. Vấn đề của mình nói không chừng hắn có lời giải, kinh ở ngay bên cạnh không xin còn đi đâu nữa.

“Mày đừng làm ảnh hưởng tới công việc của tao, hiện giờ tao bận lắm, công ty du lịch đóng cửa rồi, chỉ còn trông vào khu phong cảnh kiếm tiền, mất nửa buổi sáng rồi đấy, tổn thất này ai chịu.”

“Vừa biểu dương một cái là máy lên mặt rồi, tiền kiếm không hết vội gì, tao có chuyện liên quan hạnh phúc cả đời, chuyện này chỉ mày mới giúp được.”

“Được, mày nói đi.” La Thiếu Cương thống khoái ngồi lại ghế.

Hắn thống khoái lại tới lượt Soái Lãng ngập ngừng: “Tao nhìn trúng một em gái, mày chỉ tao, làm sao mới có thể đưa em ấy lên giường...”

“Cái gì?” La Thiếu Cương bàng hoàng, sau đó là cười phá lên: “Không phải chứ, chẳng lẽ mày chưa từng làm qua à?”

“Rồi, nhưng lần này khác.”

“Khác gì?”

“Mày nghe tao nói hết đã nào, đừng nhảy vào mồm tao như thế. Cô ấy rất xinh đẹp, cũng có chút khí chất, quan trọng là thông minh, còn độc lập có chủ kiến, chính là loại hình nữ cường nhân. Nếu như nảy sinh y đồ mà không thực hiện được thì sau này khó nhìn mặt nhau, nên tao do dự. Mày nghĩ hộ tao cách, làm sao có thể thuận nước đẩy thuyền...” Vấn đề bản thân thì Soái Lãng tự khắc phục nên không nói ra.

“À, ra là thế” La Thiếu Cương tất nhiên là không từ chối chuyện có người nhờ tư vấn chuyên môn, làm bộ làm tịch ngồi ngay ngắn, chỉnh lại cổ áo, hắng giọng nhìn từ trên xuống: “Quen nhau bao năm rồi?”

“Bảy tám năm...”

“Mày đi chết luôn đi, người ta sinh mấy lứa rồi mà mày còn chưa ra tay, chuyện mất mặt thế còn dám nói ra.” La Thiếu Cương nói xong định bỏ đi.