← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 021 No cơm ấm cật, lòng sinh dâm dục. (5)

“Chuyện này khác, khi đó tao bán bảo hiểm, cộng sự với một em gái, bọn tao hôm đó hoàn thành một hợp đồng cùng nhau ăn mừng, kết quả là uống hơi nhiều, tao dìu cô ấy về phòng, rồi người ta ôm lấy tao mà hôn, tao làm thế nào được? Khi đó quần áo của cô ấy không phải tao cởi, đợi tao cởi của tao xong thì cô ấy cũng cởi sạch rồi, từ đầu tới cuối chẳng nói với nhau lời nào... Hôm sau tỉnh lại vờ say rượu, mặc quần áo lên coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Soái Lãng chép miệng.

La Thiếu Cương nén cười: “Người kia thì sao?”

Soái Lãng rầu rĩ: “Cũng không phải, quần áo của tao còn do cô ấy cởi... Em này càng hoang dại, tao gần như bị cô ấy cưỡi cả đêm.”

La Thiếu Cương phun điếu thuốc ra ngoài, cưới phá lên, không làm sao nhịn được nữa, tiếng cười từ trong cổ họng phát ra, cười lăn ra ghế.

Soái Lãng thẹn quá hóa giận, bóp cổ hắn lắc lấy lắc đề: “Thằng vương bát bản khốn kiếp, mày kiếm niềm vui ở chỗ tao đấy à?”

“Không, không phải, nghe tao nói, tao hiểu rồi, tức là mày trừ gái gọi ra thì bị mấy em gái đẩy ra giường, chưa từng có kinh nghiệm tán gái, tao hiểu tình hình rồi... Tao có thể dạy mày.” La Thiếu Cương bị bóp cổ tới không thở nổi, vỗ về Soái Lãng nửa ngày trời mới thoát.

“ Kỳ thực những lời tao nói khi náy là mắt xích liên kết, mày có thể làm liền một mạch, ví như tối này mày hẹn cô ấy, buổi hẹn có mục tiêu có địa điểm, phải là nơi lãng mạn... Đừng mang cái tâm tư đi thuê phòng để hẹn hò, nhưng cũng không thể thiếu chuẩn bị, nữ nhân ghét nam nhân không có chủ kiến...”

“Mày phải mời cô ấy tới nơi đầy đủ lãng mạn, uống ít rượu, khiêu vũ, hiểu không, khiêu vũ là có điều kiện hoàn thành mấy phần tao nói rồi, ôm, vuốt tóc, hôn môi... Chơi thật vui vào, sau đó thuận thế mời cô ấy tơi nơi nào đó nghỉ ngơi, nữ nhân đang vui sướng chỉ muốn niềm vui đó không kết thúc, cô ấy sẽ đồng ý.”

La Thiếu Cương mặc dù có chút ý trêu chọc Soái Lãng, nhưng nói tới cùng đúng là chuyên gia ở chuyện này, mở đầu ra sao, nơi nào thích hợp, đưa ra cho Soái Lãng vài lựa chọn, đều là lựa chọn an toàn nhất, khả năng thành công cao. Chứ đáng lẽ kéo ra xe mới là thuận lợi nhất, nhưng mà đoán chừng Soái Lãng không có bản lĩnh đó.

Loại thủ pháp nhìn có vẻ bình thường, kỳ thực phức tạp, Soái Lãng gãi đầu mãi.

La Thiếu Cương nhìn y như vậy đành tiếp tục giáo dục: “Lúc bắt đầu mày phải quan sát kiểu dáng y phục của cô ấy.”

“Vì sao?” Soái Lãng không hiểu.

“Nhìn rõ kiểu dáng mới dễ cởi chứ, thằng ngốc này, cúc áo nữ nhân không phải lúc nào cũng ở phía trước, đang lúc cô ấy đê mê mà mày không tận dụng được, lay hoay nửa ngày không cởi nổi áo chẳng phải là hỏng hết à?”

La Thiếu Cương coi như hết lòng vì bạn rồi, đem vốn liếng ra truyền thụ.

“Nghe này, mày một mặt hôn, một mặt đặt tay lên ngực cô ấy, nhẹ nhàng thôi, đừng kích động mà bóp như vắt sữa bò là hỏng việc đấy... Khi không gặp phải kháng cự, hoặc là kháng cự không mạnh, mày tiếp tục dùng phương thức mát xa xoa bóp vú còn lại... Hôn và bóp tới mê say rồi là lúc cởi áo, nên mày phải quan sát trước kiểu dáng, tao nhắc lại lần nữa, nếu mày lúng túng mãi không cởi nổi sẽ làm người ta cụt hứng, hoặc bình tĩnh lại thành xấu hổ... Đợi mày cởi được rồi thì thoải mái đi, không ai quản mày nữa.”

Soái Lãng thói quen cân nhắc tính khả thi của mỗi việc, lần này cũng vậy, vừa nghe vừa chống cằm trầm tư, có điều trong mắt La Thiếu Cương lại giống như sư phụ không dẫn nổi đồ đệ ngốc qua cửa, nhìn thời gian thì đã là trưa rồi, nói: “Bí kỹ truyền cho mày rồi đấy, mày không làm nổi thì tao làm hộ cho... Chưa từng thấy ai ngốc như mày, tao về trước đây, lỡ hết công việc.”

Nói rồi nhảy xuống xe đi luôn.

Soái Lãng cứ ngồi như thế rất rất lâu, rồi như làm trộm hạ cửa sổ xuống, rút di động ra bấm số, thở phù phù mấy lần ổn định lại tim đập, hết sức chính nhân quân tử nói: “A lô, Hân Lôi, tối nay có rảnh không?”

Hết sức thuận lợi, Soái Lãng thở phào, lái xe lên đường.

Phượng Nghi Hiên, buổi chiều, trời xập xùi như muốn mưa, người ta mỗi khi ra đường lại phải ngước đầu lên nhìn trời một cái.

Soái Lãng rời xe cũng ngẩng đầu lên bầu trời u ám, mây đằng xa đen kịt rồi, mưa hay không thì cũng khó nói, Trung Châu rộng như thế không biết được, rảo bước vào Phượng Nghi Hiên, hai cô gái tiếp tân mỉm cười chào hỏi, đưa tay về phía khu nghỉ ngơi.

Thịnh Tiểu San đang trò chuyện với một nam một nữ vừa thấy y liền đứng dậy, cao hứng đi tới đón.

“Đây, vé kỳ 3, 14 tấm.” Soái Lãng đưa xấp vé dày cho Thịnh Tiểu San, trừ vé của La Thiếu Cương, còn có mấy vé lấy ở chỗ Lâm Bằng Phi, toàn bộ đưa cho Thịnh Tiểu San, mắt nhìn cô nhà thiết kế khả nghi không chớp.

Nếu có mánh khóe gì trong trò này, vậy tiếp theo cô nàng sẽ mời mình tham gia, còn cớ à, không quan trọng, phản ứng đầu tiên mới là quan trọng.

“Í, sao anh nhìn tôi chằm chằm thế, chưa từng thấy à?” Phản ứng đầu tiên của Thịnh Tiểu San là ngạc nhiên.

“Giám bảo có gì hay mà xem, xem trên TV cũng vậy mà.” Soái Lãng che đậy.

“Nói như anh thì không cần xây SVĐ với sức chứa khổng lồ làm gì, chỉ cần truyền hình trực tiếp là được.” Thịnh Tiểu San khinh bỉ trả lời, đối với kẻ không hiểu phong tình không thèm giải thích, sau đó quay sang vẫy đôi nam nữ kia.

“Kiều Kiều, Đại Lộ, người đưa vé tới rồi, chuẩn bị đi, sạc pin máy quay cho đầy đủ, chúng ta phải quay lại hết nhân vật xuất hiện hôm đó, đặc biệt trang phục của nữ, tham gia buổi lễ long trọng thế này, nhất định sẽ là bộ đồ thời thượng nhất... Giới thiệu chút, đây là Soái Lãng, bạn tôi, vé anh ấy kiếm đấy, ngầu không? Hai người bảo vé khó kiếm, anh ấy kiếm tận 14 cái nhé.”

Nam họ Lộ, tóc dài ngang vai, thoạt nhìn như con gái, ngược lại nữ tên Kiểu Kiều, lại cắt tóc ngắn như nam, xinh đẹp thì cũng được, chỉ là nhìn như con trai vậy. Lúc bắt tay Soái Lãng bị tên con trai nhìn tới muốn bỏ chạy, xem ra công tác ở tuyến đầu thời trang cũng không dễ dàng.

Hai người cầm vé xong được Thịnh Tiểu San an bài đi chuẩn bị làm nghi ngờ của Soái Lãng tan đi quá nửa, xem ra cô gái này chỉ chú ý tới thời trang chứ chẳng chú ý tới chuyện giám bảo, lần trước nghi ngờ có khi là đa nghi rồi.