Q2 - Chương: 022 Lâm trận mài thương, thực hành tại chỗ. (1)
Thịnh Tiểu San ở bên cạnh nhận ra Soái Lãng cứ nhìn mình, tựa hồ muốn hỏi gì lại không dám: “Này, anh sao thế, hình như có chuyện?”
“Không sao, tôi có chuyện gì được chứ?” Soái Lãng lắc đầu, lại đột ngột đổi ý: “Đúng đúng, có chuyện, tôi đúng là có chuyện.”
“Rốt cuộc là có hay không?” Thịnh Tiểu San cau mày, đánh giá Soái Lãng một lượt, cứ thấy y quai quái, trước kia y đâu có thẹn thò vậy đâu.
“Đúng là có, vừa mới nhớ ra xong.” Soái Lãng cân nhắc, so với chuyện bắt chuyện thì đây là vấn đề nhạy cảm hơn giữa nam nữ.
“Chuyện gì, à... Sorry, số vé này bao tiền, tôi quen mất, tới phòng tôi đi, tôi đưa anh.” Thịnh Tiểu San nhớ ra, áy náy nói.
“Không phải, đừng hiểu lầm, không phải chuyện tiền, vé lấy từ chỗ bạn tôi đấy, không tốn tiền.”
“Thật à?”
“Thật, tôi nhiều bạn lắm, chút chuyện nhỏ này gọi cuộc điện thoại là họ mang tới rồi.” Soái Lãng tốn hơn một nghìn mua vé mà vẫn sĩ diện nói.
“Ồ, xem ra tôi nhìn nhầm người.” Thịnh Tiểu San thừa lúc cháy nhà hôi của: “Vậy thì tốt quá, kỳ tiếp theo cũng kiếm cho tôi chục vé nữa nhé.”
“Hả?” Soái Lãng cắn phải lưỡi, chuyến này lỗ lớn rồi.
“Sao vậy?”
“À không, có sao đâu, chuyện nhỏ, đơn giản.”
“Vậy tôi cám ơn anh trước, hì hì...” Thịnh Tiểu San cười đến ngọt, xoay người mời Soái Lãng tới phòng mình chơi, vào cầu thang máy thấy Soái Lãng vẫn cái vẻ nhấp nha nhấp nhổm ấy, quan tâm hỏi: “Anh đúng là chuyện gì rồi, tôi thấy anh hôm nay có vẻ thiếu tập trung.”
“Ừm, có một chút, chuyện nhỏ thôi, nhờ cô giúp.” Soái Lãng ngại ngùng gãi mũi, người cũng hẹn rồi, lý luận cũng học rồi, nhưng áp dụng được không lại không rõ, cái thằng La Thiếu Cương đó nói khó tin lắm, ai mà biết có phải dạy đểu để mình bêu mặt.
Thịnh Tiểu San lần trước dạy y lý thuyết bắt chuyện, rất hiệu quả, đáng tin hơn, nhưng chẳng lẽ lại bảo, tôi muốn đưa một cô gái lên giường, cô cho tôi ít kiến nghị.
Người ta cũng là nữ mà, nói thế không phải thô bỉ quá sao?
Thịnh Tiểu San tỏ ra không vui: “Oa, con người anh chủ nghĩa thực tế thật đấy, nhờ có một chút thôi liền tranh thủ đưa ra yêu cầu. Nói đi, có chuyện gì, nể mặt anh tặng vé, tôi cân nhắc...”
“À, chuyện này khó nói.”
“Hì hì, anh không nói tôi cũng biết rồi.”
“Cô biết gì?”
“Nhìn anh hồn vía đâu đâu, nói năng lẫn lộn, phản ứng chậm chạp, đây là triệu chứng tiền kỳ khi yêu đương.”
“Nói vớ vẩn, thời đại nào rồi còn nói chuyện tình yêu?”
“Tôi sai sao, không thể nào?”
“Thi đúng một nửa.” Soái Lãng sợ cứ quanh co thế này hết ngày, hít một hơi nói luôn: “Tôi muốn hẹn một cô gái, nhưng mà hình tượng, khí chất, cách ăn nói của cô ấy làm tôi... Thiếu chút tự tin, kiến thức cô dạy tôi không hữu dụng lắm.”
“Hừ, học sinh kém cỏi lại đổ lỗi cho giáo viên.” Thịnh Tiểu San trừng đôi mắt to lên, đúng lúc ting một tiếng đã tới nơi, cửa thang máy mở ra, đi luôn không thèm đợi Soái Lãng.
Soái Lãng vội đuổi theo: “Thực sự là không hữu dụng mà, không phải cô nói sau khi vận động mạnh khích thích, dễ phát sinh cảm xúc à? Tôi mời cô ấy đi vòng đu quay, thứ đó làm tôi sợ tim nhảy ra ngoài lồng ngực, tôi nói mấy câu biểu lộ tình cảm, vậy mà chẳng thấy người ta có biểu thị gì. Còn nữa tôi mời cô ấy ăn cơm, đi chơi, đủ cả rồi, tôi biểu hiện ra rất tự tin, rất có chủ kiến, lại còn rất biết quan tâm chu đáo, vì sao người ta không có phản ứng?”
Thực ra phản ứng thì có, song Soái Lãng cố ý nghi ngờ Thịnh Tiểu San là muốn lấy được chân kinh, góc độ nhìn nhận của nữ khác nam, phải hiểu cả ta lẫn địch mới dễ thành công.
Thịnh Tiểu San bỗng nhiên mỉm cười: “Tôi hiểu rồi, anh chê tiến trình quá chậm, không đợi nổi tới lúc mọi chuyện thuận theo tự nhiên, muốn đạt ngay được mục đích.”
Diễn đạt khéo léo, hàm ý không sai, đúng là chuyên gia mà, người ta ăn đứt mình, Soái Lãng không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
“Tiến triển tới mức nào rồi?” Thịnh Tiểu San lại hỏi.
Cái này nếu ở trước mặt đám anh em có thể ba hoa thoải mái, nhưng nói với một cô gái thành vấn đề khó mở miệng, Soái Lãng im tiếp.
Thịnh Tiểu San là cô gái tâm lý, thấy vậy đổi câu hỏi: “Ở cạnh nhau có thấy rất nhiều chuyện để nói không?”
Soái Lãng gật đầu, đường nhiên có.
“Vậy cô ấy thường nhìn trộm anh rồi cười không, hay là né tránh, chỉ lời qua loa.”
“Cười … Cười ngọt lắm.”
Thịnh Tiểu San cũng cười: “Vậy đã hôn cô ấy chưa?”
Soái Lãng lắc đầu.
Vừa lắc đầu một cái, Thịnh Tiểu San thất vọng nhìn chằm chằm vào y, chỉ tích gay gắt: “Hai người ngay cả hôn cũng chưa từng có, vậy mà anh lại muốn tới thẳng đích, anh vẫn không có tí tiến bộ nào cả. Anh không thể đối xử với một cô gái như thế, nam nhân các anh chỉ muốn chuyện đó thôi sao, xong rồi sẽ chuyển mục tiêu khác à?”
“Cô không thể dùng thái độ đó đối xử với tôi chứ.” Soái Lãng trợn mắt, thấy mình bị oan, y quen hai tháng chưa lên giường bị cười thối mũi đây này: “Chuyện có để tình cảm phát triển sâu hơn không, không phải tôi còn chưa xác định, mà là chúng tôi vốn là bạn, tôi không muốn hôn không thành, bị coi thành quấy rối, sau này nhìn nhau thế nào... Tôi mới chân thành tới thỉnh giáo cô.”
Giọng điệu lo được lo mất, nét mặt có chút nóng ruột, Thịnh Tiểu San thấy hết, xem ra không phải là có ý chơi bời mà đặt tình cảm vào đó rồi, trịnh trọng nói: “Chỉ cần là thực sự thích nhau, bất kỳ hành vi lỗ mãng nào trong mắt cô ấy đều là đáng yêu và có thể chấp nhận... Tôi nhìn ra rồi, hành vi và ý nghĩ của anh bất nhất, hành động tả khuynh, suy nghĩ hữu khuynh, có chuyện khiến anh do dự cho nên anh không thể đạt được mục tiêu kỳ vọng.”
“Í, đúng, đúng, cô nói đúng quá, cho nên tôi muốn tiến tới, không do dự nữa.” Soái Lãng thở phào, rốt cuộc có người hiểu mình, cười nịnh: “Đại thiết kế Thịnh, tôi nay tôi hẹn cô ấy rồi, mà sao hồi hộp quá.”
“Đó là vì lòng anh vẫn do dự.” Thịnh Tiểu San rất khinh thường, chuyện bản thân chưa quyết, lại nóng lòng muốn lên giường trước, cơ mà đại đa số nam nhân đều vậy cả thôi, một mặt vẫn yêu vợ con, mặt khác tăm tia cô gái vợ hàng xóm, nghĩ chốc lát an bài: “Thế này đi, anh thử một hình tượng mới, hai người tiếp xúc lâu rồi, cảm giác trở thành quen thuộc, khó đột phá, thay đổi hình tượng khiến cô ấy hiếu kỳ và chú ý, có thể mở đầu tốt cho cuộc hẹn này... Xuống tầng hai tìm Kiều Kiều đi, y phục để tôi lo.”
“Hả, không phải cô tranh thủ xẻo tôi chứ?” Soái Lãng theo bản năng hỏi.
“Xẻo anh á, ngốc như thế tôi chẳng thèm xẻo.... Xì.” Thịnh Tiểu San khịt mũi khinh bỉ, đi thẳng về văn phòng, đầu không quay lại nói.
“Anh nhìn lại bản thân đi, râu còn chưa cạo hết, tóc bao lâu chưa cắt, mọc như cỏ dại ấy, nhìn tay anh xem, khẽ móng tay có ghét, giày căn bản không thèm lau. Tôi vất vả thiết kế hình tượng cho anh, anh xem, lại theo quán tính quay về bộ dạng cũ rồi... Bằng bộ dạng của anh, đi bar chẳng câu nổi tình một đêm... Cô gái nào hứng thú với anh, anh thắp hương khấn vái được rồi, còn đòi hỏi này nọ. Nếu là tôi, xì...”
Câu này rất hữu dụng, Soái Lãng tỉnh ra, đúng là toàn suy nghĩ lung tung, bản thân không chăm chút, sống lôi thôi tùy ý quen rồi, bất tri bất giác hình tượng xuống cấp nghiêm trọng. Nghĩ tới đó Soái Lãng vội vàng quay lại cầu thang.
Thịnh Tiểu San vào phòng nhìn thấy cảnh đó bĩu môi, còn cần chị đây xẻo à, có mà tự động nộp tiền ấy chứ...