← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 023 Lâm trận mài thương, thực hành tại chỗ. (2)

Hai tiếng sau khi Soái Lãng mặc một bộ y phục mới tinh đứng trước gương nhìn bản thân, tự tin lại dâng cao vùn vụt, quay đầu lại giơ ngón cái với Kiều Kiều cắt tóc như đứa con trai. Kiều Kiều là nhà thiết kế chuyên môn hóa trang, giảng giải cho Soái Lãng nghe lý luận phối hợp trang phục phù hợp với màu da, vóc dáng, gương mặt.

Lúc này Soái Lãng từ lý luận đi tới thực tế rồi, một chiếc áo thun ngắn tay màu xám nhẹ, quần âu màu trắng bằng lụa, chân đi giày da thoải mái GT màu đỏ sậm...

À còn có trang sức nữa, dây chuyền bạc. Vốn Soái Lãng thấy thứ này không hợp, có điều đeo vào phát hiện thành đối lập rõ ràng với làn da đen của mình, rất gây chú ý, rất nổi bật... Trình độ chuyên nghiệp không phục không được.

Soái Lãng soi gương mấy lượt, không thể nào nhận ra bản thân là đại chúng lao động nữa.

“Anh hài lòng không?” Kiểu Kiểu hỏi.

“Ừ, hài lòng... Bằng vào trình độ các cô đến Jack Ma cũng bị các cô biến thành Lưu Đức Hoa.”

Soái Lãng nói đùa một câu tạm biệt Kiều Kiều, đi thẳng tới tầng 4, đừng trước phòng Thịnh Tiểu San, điều chình thần thái, ưu nhã gõ cửa, đợi cô lên tiếng mới hiên ngang đi vào.

“Oa, có chút tiềm chất công tử phong lưu đi tầm hoa vấn liễu rồi đấy...” Thịnh Tiểu San sáng mắt rời bàn, đi vòng quay Soái Lãng đưa tay ra: “Thuốc lá.”

“Cô hút à?” Soái Lãng lục túi lấy ra.

Thịnh Tiểu San nhanh tay giật lấy, tuyên bố thẳng: “Tịch thu, không cho ra ngoài mua.”

“Vì sao?”

“Anh đi hẹn hò hay là đi cho người ta hút thuốc lá thụ động? Đó là sự tôn trọng... Nhớ, thời đại hút thuốc lá trông có phong cách như phim Hong Kong chết từ thập niên 90 rồi. Đây là thiên niên kỷ mới, nam nhân hút thuốc lá trông nhếch nhác thiếu văn minh lắm. Không hút thuốc trước mặt nữ nhân, đó là phép lịch sự tối thiểu... Anh có muốn người ta tiếp xúc ở khoảng cách gần ngửi thấy mùi thuốc lá rồi nhăn mặt không?”

“Đúng, có lý, không hút nữa.” Soái Lãng hạ quyết tâm, lòng thêm một câu, hôm nay không hút nữa.

“Liên quan tới chuyện của anh, tôi nghĩ rồi, hai người qua lại không thành vấn đề, anh dí dỏm, vui tính, nhiệt tình, cũng không keo kiệt, đều là đặc điểm mà nữ nhân thích. Hai người sở dĩ cứ dẫm chân tại chỗ, không phát triển sâu hơn được, vì kẹt ở một vấn đề …” Thịnh Tiểu San đi qua đi lại, giống như đang giảng bài.

Soái Lãng chỉ nghe tiếng giày cao gót, bóng người lướt qua lướt lại trước mắt, làm y thêm nóng ruột: “Là cái gì?”

“Xúc cảm, giữa bạn bè là một loại xúc cảm, tình lữ là một loại xúc cảm, tôi thấy anh không hề hiểu xúc cảm giữa nam và nữ.”

“Không hiểu, quá phức tạp.”

Anh chàng lớn lên bằng phim nghệ thuật Âu Mỹ và Nhật Bản, chỉ biết thuê phòng, lên giường, làm sao mà hiểu thứ gọi là xúc cảm.

“Không hiểu phải học, hai người khi ở bên nhau đôi lúc phải cố ý tạo ra xúc cảm lãng mạn hoặc ái muội, hoặc cảm động, hoặc kích động. Nữ nhân là động vật cảm tính, có thể người ta nhìn thấy tai nạn xe hơi thảm khốc chẳng có phản ứng gì, nhưng xem phim Hàn lại khóc hết nước mắt, anh phải học được hiểu cảm thụ của đối phương, biết được kỳ vọng của cô ấy, để đưa xúc cảm vào đúng lúc...”

“Thôi thôi, Tiểu San, cô bỏ qua phần lý luận, đi tới thực tế đi.”

Thịnh Tiểu San đau đầu, với loại học sinh ngốc cỡ này cô đánh trực tiếp nói: “Hôn.”

“Cái gì?”

“Hôn.”

“Hôn á?”

“Ừ, hôn.”

Soái Lãng không tin, Thịnh Tiểu San nhấn mạnh, làm y nhớ tới biện pháp hôn rồi sờ của La Thiếu Cương, xem ra trường phái dân gian và trường phái học viện cũng có chỗ giống nhau, lưu manh cùng mỹ nữ cùng nói thế thì chuẩn rồi, làm y bất giác nở nụ cười.

“Anh đừng có cười...” Thịnh Tiểu San đương nhiên làm sao biết tâm tư xiêu vẹo của Soái Lãng, còn nghĩ hắn không tin: “Xúc cảm là một nghệ thuật, nụ hôn là thứ đưa nghệ thuật này lên đỉnh cao. Biết hôn, anh sẽ cảm thụ được nhiều điều, qua hành động này có thể nhận ra tình cảm của đối phương với mình, đối phương cũng trải nghiệm tình cảm của anh... Một nụ hôn tràn ngập tình yêu sẽ khiến người ta say mê, quên hết tất cả.”

“Chẳng qua chỉ là nụ hôn thôi, có có cần nói huyền ảo vậy không?” Soái Lãng thấy Thịnh Tiểu San nâng tầm quan điểm thì rất không tán đông.

Thịnh Tiểu San nghe vậy tức lắm, quát: “Lại đây làm mẫu.”

“Một mình tôi thì làm thế nào.”

“Lại hôn tôi.”

“À, được...” Soái Lãng hớn hở chạy tới ngay, gì chứ học kiểu này thì rất nhiệt tình.

“No, no, no... Đừng tính lợi dụng tôi, chỉ làm mẫu.” Thịnh Tiểu San thấy cái mặt háo hức hết cỡ đó thì hết hồn, tay chặt ngực Soái Lãng, giữ khoảng cách: “Anh có thể ôm tôi, nhưng đừng ôm thật, vừa đủ thôi, dạo đầu là tay đặt lên vai tôi, hoặc là eo tôi, giống bắt đầu khiêu vũ, nhìn tôi thật tỉnh cảm, bắt đầu...”

Soái Lãng sướng tới cười lệch mồm, đặt một tay lên vòng eo nhỏ của Thịnh Tiểu San, sau đó nhắm mắt chu miệng ra như heo tham ăn.

“No, no, no... Cái đồ Trư Bát Giới ăn nhân sâm này.. làm lại...” Thịnh Tiểu San chặn môi Soái Lãng.

Được rồi, vừa rồi mình hơi gấp, Soái Lãng cũng tự nhận ra, điều chỉnh tâm tình, nhìn Thịnh Tiểu San gần trong gang tấc, rất thanh nhã xinh đẹp, tay cảm thụ vòng eo cô, vuốt nhè nhẹ, cảm xúc dâng lên, kéo sát cô vào người, định tranh thủ hôn một cái sau đó hôn thật sâu...

Lại bị ngăn lại.

“Không đúng, không đúng... Đừng làm cái bộ dạng đói khát như muốn ăn thịt người ta như vậy, anh dọa người ta đấy à? Hãy nghĩ tới giây phút hạnh phúc nhất của anh, thể hiện cảm giác đó ra mặt.”

Được rồi, công nhận lần hai không ổn, Soái Lãng rất biết tiếp thu, lần nữa chăm chú nhìn Thịnh Tiểu San, không thẹn là nhà thiết kế, dù không có nhan sắc khuynh thành, nhưng rất chăm sóc bản thân, gò má trắng mịn, cánh môi hồng ươn ướt, làm người ta hận không thể cắn một cái... Nghĩ tới lên đó đúng là giây phút hạnh phúc rồi, từ từ ghé tới, đợi giây phút tiếp xúc...

“No, no, mỉm cười, cười hạnh phúc, không phải cười đắc ý như vậy, trông như cướp vào thôn nhìn thấy cô nương nhà người ta, thô bỉ không chịu được.” Thịnh Tiểu San lần này càng trực tiếp, bóp mũi Soái Lãng đẩy qua một bên.

Soái Lãng nóng rồi, nóng lắm rồi, té ra phàm là chuyện học tập thì đều không hay ho gì hết, toàn thân bứt rứt lắm rồi mà cứ bị ngăn tới hết lần này tới lần khác, cái tính con lừa của y bộc phát: “Cô muốn tôi làm mẫu hay cô muốn trêu đùa tôi?”

.....