Q2 - Chương: 024 Lâm trận mài thương, thực hành tại chỗ. (3)
“Ha ha ha... Hi hi hi...” Thịnh Tiểu San bị bộ mặt hậm hực của Soái Lãng làm cười nghiêng ngã, cười lăn cười bò, cười chảy nước mắt, mấy lần muốn dừng lại không được, thấy Soái Lãng sắp nổi giận, hai tay đưa ra ôm má y dỗ dành: “ Đừng giận, giận làm cơ mặt cứng lại... Tại anh không hiểu chuyện nam nữ, trách tôi được à?”
“Thôi bỏ đi, tốn thời gian, tôi đi thực tế cho nhanh...” Soái Lãng gạt tay Thịnh Tiểu San sang bên, dỗi rồi.
“Khoan, khoan... Để tôi nghĩ cách.” Thịnh Tiểu San ngăn lại, quay lại bên bàn làm việc, gõ lên bàn phím máy vi tính một hồi, chẳng mấy chốc có tiếng nhạc du dương truyền ra, cô duyên dáng đi về phía Soái Lãng: “Anh có biết khiêu vũ không?”
“Không biết! “ Soái Lãng trả lời rất tự tin dứt khoát, y thấy không biết cái thứ này chẳng có gì xấu hổ cả.
“Vậy chúng ta bước chậm trong tiếng nhạc là được rồi...” Thịnh Tiểu San nắm tay Soái Lãng đi ra giữa phòng, người đung đưa, mặt cười nhẹ như rất hạnh phúc: “Kỳ thực hai người ở bên nhau nói đơn giản thì cũng rất đơn giản, nếu như anh cảm giác được niềm vui của cô ấy cũng là niềm vui của anh, như vậy cả hai sẽ đều hạnh phúc, không cần biết ngắn ngủi hay lâu dài, hạnh phúc đó là chân thực...”
Trong tiếng nhạc chậm, Soái Lãng không quá khó khăn theo được bước chân của Thịnh Tiểu San, động tác không có nhiều, người hơi đung đưa, nhìn thấy cô giống như cô bé nhỏ vui vẻ đang chìm đắm trong âm, bất giác xuôi theo chỉ huy của cô.
Thịnh Tiểu San tay đặt hờ lên vai Soái Lãng, thân thể mềm mại khẽ đu đưa theo nhạc một lúc, đôi mắt trong veo như chưa đầy nước suối nước lên, giống đang nhìn tình nhân chia tách lâu ngày, chờ đợi một cái ôm, một nụ hôn say lòng... Nhưng Soái Lãng không dám hành động, nãy giờ bị cô hất nước lạnh mấy lượt, học chẳng được gì, còn mất cả tự tin, sợ làm sai bị người ta châm chọc.
Nhưng Thịnh Tiểu San lại có hành động, hai tay vươn ra ôm lấy cổ y, ánh mắt từ đầu tới cuối không đổi, say đắm nhìn y, tâm tình hai người tựa như hòa vào khúc nhạc trong phòng. Trong lúc cơ thể lay động không tránh những va chạm nhẹ, đến khi đôi mắt mơ màng của Thịnh Tiểu San từ từ khép lại, hàng mi hơi rung động, đáng yêu lại thánh khiết, Soái Lãng chầm chậm ghé lại gần, cuối cùng cũng chạm được vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của của cô, cảm giác ngọt ngào ấm áp đó thật khiến người ta ngất ngây.
Hết sức tự nhiên.
Không hề có sự ngăn cản nào, tiếng nhạc ám muội vẫn thôi thúc, Soái Lãng nhập nhẹ cánh môi của Thịnh Tiểu San, tỉ mỉ thưởng thức, rất mỏng, rất mịn, rất nhỏ, hôn một cái rồi thu về, giống như có kết nối tâm linh, lúc môi tách ra. Thịnh Tiểu San cũng mở mắt, Soái Lãng chưa tách ra hoàn toàn, môi vẫn còn cách môi cô một ly, hơi nóng phả vào mặt nhau. Thịnh Tiểu Sản không đẩy y ra, tựa hồ bị không khí chính mình tạo ra làm rung động, cứ nhìn y...
Vì thế Soái Lãng đánh bạo lại lần nữa hôn tới, mắt khép lại, trong không gian bao phủ âm nhạc, tách môi cô ra, lưỡi nhẹ nhàng tiến vào, hai cái lưỡi dần tìm thấy nhau, hòa quyện.
Soái Lãng nhấm nháp niềm vui mang lại từ cánh môi, đầu lưỡi, vài phen thăm dò, nụ hôn dần trở nên đầy tính xâm lược, phóng túng, hôn tới Thịnh Tiểu San dần thở dốc... Hai chiếc lưỡi như kẻ đói khát xoắn xuýt truy đuổi nhau, dưới sự thôi động của cảm xúc mãnh liệt, 2 cơ thể dính chặt vào nhau, nụ hôn mỗi lúc một trở nên say đắm, mỗi khi một bên hơi lơi ra, bên kia lại đuổi tới...
Ân nhạc dừng rồi.
Mất rất lâu sau, khi Thịnh Tiểu San gần như không thở được, mới tách ra, trán tì vào sống mũi Soái Lãng mò thở, Soái Lãng khép mặt khoan khoái, thuận thế hôn lên trán cô, như nụ hôn tình nhân.
Lần này có phản ứng rồi, Thịnh Tiểu San như bị điện giật, đẩy vội Soái Lãng ra, sau đó má nóng lên, đưa hai tay che mặt, hồi lâu mới he hé một khe nhỏ nhìn chàng trai mình vừa mới hôn quên cả trời đất, tựa hồ không dám tin.
Soái Lãng tinh nghịch hỏi: “Cô giáo, làm mẫu lần nữa đi.”
“Anh xuất sư được rồi đấy.” Thịnh Tiểu San bỏ tay xuống, nói câu này rõ ràng với ý đuổi khách, muốn khôi phục tự tin bình tĩnh trước kia, nhưng chuyện xấu hổ như thế, làm sao qua nhanh được, huống hồ tên kia còn ở lỳ không đi, mắt háo hức như đợi làm lại lần nữa vậy, cô gắt lên: “Ra ngoài.”
Thế là Soái Lãng gần như bị đẩy ra ngoài cửa, sầm một cái cửa đóng lại.
Không thèm để ý Soái Lãng vẫn mặt dày gõ cửa bên ngoài, Thịnh Tiểu San vỗ vỗ hai má vẫn nóng như phát sốt, nhưng nghĩ tới vốn chỉ mang tâm thái trêu chọc làm chuyện này, đến khi hôn nhau lại đánh mất bản thân, nụ hôn đầy tính xâm lược đó khiến cô nhất thời quên đây chỉ là trò đùa.
“Sao lại như thế được …” Thịnh Tiểu San bần thần người hồi lâu, lòng khó bình ổn lại, có điều khi nhìn xuống eo thấy quần áo nhăn nheo, tự động đưa tay vuốt phẳng, đôi mắt ngấn nước … không biết bao lâu rồi cô mới có xúc cảm thế này, nhưng nam nhân đó lại chẳng phải chồng cô.
Cầm lấy điện thoại, nhìn tin nhắn gửi chồng ba ngày rồi chưa hồi âm, một giọt nước long lanh lăn trên gò má láng mịn, rơi xuống đất, vỡ tan.
..........................
19 giờ 30 phút, Soái Lãng mặc trang phục mới đứng ở trước hành lang khách sạn Hải Thiên, đợi người ước hẹn, y đến sớm nửa tiếng, phòng đã đặt, món ăn cũng đã đặt, cái gì cũng chuẩn bị xong rồi... Chỉ có điều thời tiết hôm nay chẳng tốt, gió thổi mạnh hơn, sấm kêu ù ù, chỉ sợ lúc này mưa xuống kẹt xe, làm Lôi Hân Lôi bị kẹt trên đường, càng sợ ở công ty gặp phải ông chủ bất lương tăng ca đột xuất gì đó thì vứt đi hết.
Lo lắng rất nhiều, may mà ông trời chưa ác đến thế, đúng 20 giờ, một chiếc xe taxi đỗ lại bên đường, bước xuống chính là Lôi Hân Lôi, Soái Lãng mỉm cười đi lên đón, nhận ra rõ ràng khi cô thấy mình hơi sững người một chút, tiếp đó nở nụ cười tuyệt mỹ, rõ ràng do tác dụng của bộ trang phục này.
“Hôm nay bạn thật xinh đẹp.” Soái Lãng cười phong độ tán dương.
Lôi Hân Lôi ngạc nhiên, ít khi được nghe lời khen ngợi trực tiếp như thế, cười nói: “Mình thường nghe thấy câu này, người nói ra đều có ý đồ khác.”
“Không giống nhau, mình chỉ nói ra lời muốn nói từ nhiều năm trước mà thôi.” Soái Lãng nói mà mặt không mảy may đỏ lên.
“Vậy nhiều năm trước mình xinh đẹp hơn, hay bây giờ xinh đẹp hơn?” Lôi Hân Lôi tựa như cố ý làm khó.
“Bây giờ xinh đẹp hơn trước kia, tương lai còn xinh đẹp hơn bây giờ... Không phải là mình nói bừa đâu, sau khí tốt nghiệp mình gặp đám anh em ở KTX, mọi người uống rượu nói chuyện, mọi người nói thời buổi này cái gì mà trình độ giáo dục cao, giảng viên chuyên môn đều là nói quá hết, chỉ có Lôi hoa khôi là xứng danh, để lại ấn tượng sâu sắc, tới giờ chưa quên...” Soái Lãng miệng rất trơn, ứng phó tự nhiên.
Lôi Hân Lôi được khen tới nở mày nở mặt, đi tới trước cửa khách sạn, có một chiếc xe đi tới, Soái Lãng vươn tay ra ôm lấy vai Lôi Hân Lôi tránh đi, xe đi rồi, tay y không đi... Cứ thế ôm cô đi vào trong.
Lên tới tầng hai thì ngoài cửa sổ tia chớp chói lòa, uỳnh mấy tiếng lớn, kèm theo đó cơn mưa xối xá ào ào đập vào cửa kính.
Trời giúp mình rồi, Soái Lãng mừng thầm trong lòng.