Q2 - Chương: 025 Chỉ cần có lòng, ước mong được thỏa. (1)
Bữa cơm diễn ra hết sức thuận lợi, tiếng nói cười không ngớt, có thể nhìn ra hôm nay Lôi Hân Lôi cao hứng hơn hẳn những lần hẹn hò trước, nhiều lúc cô còn là người tích cực chủ động hơn.
Mưa thì không ngớt đi chút nào, thi thoảng nháng lên tia chớp loằng ngoằng như muốn nhắc nhở, thời tiết bên ngoài không tốt.
“Chà, mưa to thế này hay là chúng ta lên lầu nghỉ ngơi một chút.”
Tới khi thanh toán tiền Soái Lãng rốt cuộc nói ra đề nghị này, ông trời đúng là phối hợp, vừa nói xong một cái còn cho tia chớp với tiếng sầm ù ù, nhìn ngoài trời mưa như trút nước, Soái Lãng như quan tâm tới Lôi Hân Lôi lắm trưng cầu ý cô.
Lôi Hân Lôi mím môi, khẽ nhấp ngụm champagne cuối cùng, lau miệng, cười nhẹ nhìn Soái Lãng, tựa hồ đang châm chước, cũng tựa hồ đang đánh giá, bất kể là gì thì cũng không trả lời ngay.
Bữa cơm kéo dài một tiếng, gần 9 giờ rồi, trong bữa cơm hai người đề tài không dứt, từ chuyện đi học tới chuyện đi làm, từ người bạn quen thuộc tới người bạn ký ức đã mơ hồ, từ chuyện làm ăn hiện tại nói tới kế hoạch tương lai. Nói rất nhiều, khó mà kể ra chi tiết, quy cho cùng e là để dẫn dắt tới câu cuối cùng.
Hàm ý là gì, khẳng định mọi người đều hiểu, Lôi Hân Lôi trả lời ánh mắt hi vọng của Soái Lãng: “Nơi này chi tiêu tắt như thế, nghỉ ngơi một lúc không phải tiêu tiền oan không cần thiết sao?”
Từ chối à? Hình như không phải, là nước đôi, cô ấy đang do dự, Soái Lãng tiến công: “Không đắt, mình đặt một phòng rồi, nếu không dùng không phải càng phí tiền à?”
“Bạn đặt phòng rồi à?” Lôi Hân Lôi ngạc nhiên.
“Ừ, đề phòng trước mà, nhìn trời có vẻ muốn mưa nên đặt luôn... Đi nào, mình đưa bạn đi.” Soái Lãng không hỏi ý nữa, đứng dậy mời, giơ thẻ phòng lên, tiền bữa cơm không cần trả, tính thẳng vào tiền phòng.
Lúc rời phòng ăn, Soái Lãng phát hiện Lôi Hân Lôi tụt lại hai bước, biết cô đang ngần ngừ, y dừng lại đợi hai người đi sóng vai nhau cánh tay hơi khuỳnh ra, Lôi Hân Lôi rất nể mặt, khoác tay y.
Rất giống trước kia đi qua khách sạn 5 sao nhìn thấy mỹ nữ khoác tay nam nhân, khiến khơi lên tâm lý thù ghét nhà giàu của Soái Lãng. Có điều bây giờ khi bản thân ở địa vị đó mới phát hiện, cảm giác đi qua ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người ta, chỉ nâng bản thân lên cao hơn một bậc.
Chứ còn gì nữa, được mỹ nữ khoác tay, ở cái nơi mà đi tới đâu người ta cũng khom người tôn sùng đó, không có cảm giác tốt cũng không được. Vừa đi vừa len lén nhìn Hôi Hân Lôi bên cạnh, chiều cao chừng 1 m 65, hôm nay cô không đi giày cao gót, đi chiếc xăng đan gợi cảm, gót không cao, nên chiều cao ngang với y, mỗi lần nhấc chân, chân ngọc thon thả hết sức dưỡng nhãn...
Bảo sao người ta ra sức kiếm tiền.
Đi qua hành lang, tới cầu thang máy, trong lúc đợi thang máy tới, một lần nhìn trộm, ánh mắt hai người chạm nhau, Soái Lãng cười ẩn ý, Lôi Hân Lôi có chút lo lắng hỏi: “Soái Lãng, chúng ta thế này có tính là đi thuê phòng không?”
“Tính hay không thì đã thuê rồi mà, bạn nhất định phải thêm hàm nghĩa khác cho từ này sao?” Soái Lãng thuộc phái hành động, lúc chưa làm thì lo được lo mất, khi thực hiện rồi thì tuyệt không có chuyện đắn đo, hỏi ngược lại.
Lôi Hân Lôi cau mày, khẽ nhéo hông y một cái: “Bạn càng ngày càng học mấy chuyện xấu, nói chuyện vòng vo hàm ý.”
“Không phải đâu, mình chưa bao giờ tốt.” Soái Lãng trịnh trọng giải thích, y chưa bao giờ ngại nhận mình là người xấu.
Nhưng ai nói nữ nhân thích nam nhân xấu nhỉ, Lôi Hân Lôi rõ ràng chẳng để ý, nghiêm nét mặt hỏi: “Vậy người xấu, chưa chính thức theo đuổi mình đâu, bạn không thấy chúng ta tiến triển quá nhanh à?”
“Không nhanh, lãnh đạo từng nói, vạn năm quá lâu chỉ tranh sớm chiều, chúng ta quen nhau bao năm rồi, trước kia làm gì có cơ hội theo đuổi bạn.”
“Bây giờ cũng không nhất định có, bạn không phải người xuất sắc nhất trong những người theo đuổi mình.”
“Vì thiếu cơ hội chứng minh, mình mới là người xuất sắc nhất.”
Lôi Hân Lôi đang né tránh, Soái Lãng ưỡn ngực tự tin, La Sách dạy y, ở bên nữ nhân phải có khí thế áp đảo tất cả, đừng để bị lời nói hay ý nghĩ của cô tác động. Thời điểm tới tuyệt đối không được rút lui, rút lui là vứt đi hết rồi, tiến lên chưa chắc đã chắc thắng, nhưng vẫn tốt hơn rút lui.
Quả nhiên Lôi Hân Lôi làm động tác nôn ọe mà giữa bạn học với nhau khi đùa hay làm, rất đáng yêu, không phản cảm với y.
Thang máy tới, không có ai, hai người đi vào, Soái Lãng ấn số tầng, quay lại đứng giữa thang máy, Lôi Hân Lôi thực hiện lại độc tác khoác tay y, nhưng lần này cố tình nhìn ngắm Soái Lãng, khiêu khích y: “Soái Lãng, mặc dù bạn chuyên môn ăn mặc, nhưng chưa đủ đẹp trai... Ít nhất là chưa đủ đẹp trai để mình động lòng, nếu bạn thực sự theo đuổi mình, mình không biết phải làm thế nào với bạn đây.”
“Chuyện đó không quan trọng.”
“Vậy cái gì quan trọng?”
“Thích.”
“Bạn thấy mình thích bạn a?”
“Cái đó mình không rõ, có điều mình biết mình thích bạn.”
“Nếu mình không thích bạn thì sao?”
“Vậy mình lên sân thượng nhảy xuống, cho bạn hối hận cả đời.”
“Oa, bạn âm hiểm quá rồi đấy.” Lôi Hân Lôi làm bộ nổi giận giơ nắm đấm lên đánh Soái Lãng một cái.
Trong lúc tán gẫu đã tới nơi rồi, tầng 22, bước ra khỏi cầu thang, cách mục tiêu gần thêm một bước rồi.
Dường như chẳng biết chuyện gì sắp xảy ra, Lôi Hân Lôi vẫn còn trêu chọc dù Soái Lãng có nhảy lầu, cô cũng vẫn không thích y, còn Soái Lãng đã nắm chắc mọi thứ trong tay, không vì chút rụt rè cuối cùng của Lôi Hân Lôi làm dao động.
Tới phòng 2288, Soái Lãng quét thẻ mở cửa, cắm thẻ vào ổ, đèn sáng lên, ánh đèn sắc màu ấm áp, hình thành đối lập rõ ràng với cơn mưa như trút bên ngoài. Căn phòng xa hoa, cửa sổ sát trần, bàn trà nghệ thuật với hai chiếc ghế cổ, tăng thêm vài phần vẻ trang nhã. Trên bàn trà, một cái xô nhỏ bốc hơi nước mỏng manh, là chai rượu ướp đá, màu rượu đỏ rực, trên chai lấm tấm nước.
Soái Lãng cầm ly cao cổ quay đầu lại, Lôi Hân Lôi đứng dựa bên cửa sổ đang nhìn y, trong đôi mắt như hàm chứa nụ cười, như ấm áp, như nhu tình, bất kể là gì không phải là vẻ bình đạm giữa hai người bạn nữa. Bộ váy công sở màu xám, áo sơ mi lụa màu trắng cổ thắt nơ điệu đà, vóc dáng thon thả, màn mưa như cam nguyện làm nên cho vẻ đẹp ấy, khiến cô càng thêm động lòng người.
Mọi thứ sẵn sàng rồi.
....