← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 026 Chỉ cần có lòng, ước mong được thỏa. (2)

Tiếng nhạc nhẹ nhàng êm ái vang lên, khiến vẻ yêu thích trong mắt Lôi Hân Lôi càng đậm, có lẽ cô không ngờ Soái Lãng cũng biết tạo ra không khí lãng mạn như vậy, nụ cười tươi tắn xuất hiện trên môi, đó là sự tán thưởng giành cho Soái Lãng.

Soái Lãng rót hai ly rượu vang, lay khẽ sắc đỏ như máu trong đó, hai chiếc ly cụng nhẹ phát ra âm thanh trong trẻo, nhấp môi, nhìn nhau cười. Uống vài ly, tán gẫu vài câu, Soái Lãng đặt ly xuống nắm tay Lôi Hân Lôi: “Chúng ta khiêu vũ nhé?”

“Mình nhớ là bạn không biết khiêu vũ.” Lôi Hân Lôi cười nói, nhưng không từ chối động tác của y.

“Mình không biết thật, mình biết đi bước chậm trong tiếng nhạc, cùng người mình thích.” Soái Lãng đặt tay lên eo cô, người ghé sát thì thầm một câu say lòng.

Vì thế mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, thậm chí còn tốt hơn cả trong dự liệu, càng mê người hơn, cửa sổ rào rào nước đổ, bên trong hai người ôm nhau lay động cách gang tấc, một nụ hôn nhẹ nhàng, ôm nhau bước đi trong tiếng nhạc, môi lại tìm tới nhau, thành nụ hôn dài...

Thế gian chẳng chuyện khó, chỉ sợ người có lòng, trong nụ hôn nóng bỏng, Soái Lãng không quên, hoặc đó chỉ là động tác vô thức, tay tìm tới bầu ngực Lôi Hân Lôi, no tròn mềm mại mà đàn hồi, một tay rồi hai tay...

Tất cả phát triển theo quỹ tích lãng mạn, chiếc áo lụa bị cởi ra, khi Soái Lãng cởi cúc váy của Lôi Hân Lôi, cô run người rời khỏi vòng tay y, nhưng chiếc váy không còn được níu giữ đã tuột xuống. Thân thể tuyệt mỹ trình hiện trước mặt Soái Lãng, Soái Lãng bước tới một bước không cho cô rút lui, bế xốc lên cùng với nụ hôn sâu tựa hồ kéo dài bất tận.

Lôi Hân Lôi rên khẽ một tiếng, thân thể run rẩy, có chút gì đó trong cô vẫn muốn kháng cự lại, cô có tâm sự chưa nói, nhưng cô sớm bị từng khồi khoái cảm như thủy triều liên tục ập tới nhấn chìm. Hàng mi dài chớp động, nàng không còn nhớ được mình đang ở nơi nào, bất tri bất giác, hai tay tay trắng trẻo ôm lấy bờ vai đen đúa khỏe khoắn rắn chắc, tiếng rên siết biến thành thèm khát mời mọc.

Mọi thứ đã tới giai đoạn không gì cản được nữa, chiếc quần lót đỏ rực tựa như đóa hoa hồng nở rộ thu hút ánh mắt Soái Lãng đã y phục xộc xệch, Lôi Hân Lôi đột nhiên kêu dài trong niềm vui sướng vô bờ.

....................................

Rất nhiều chuyện xảy ra trong cùng thời gian đôi nam nữ say trong men tình ấy, bất kể là cao thượng hay vô sỉ, bất kể là dơ bẩn hay sạch sẽ, bất kể là công khai hay bí mật, đều phát triển theo quỹ tích của nó.

Đúng 9 giờ, tiết mục Bảo tàng Trung Nguyên chính thức phát kỳ đầu tiên, mặc dù chỉ là đài địa phương thôi nhưng đầu tư không nhỏ, có tới hơn 20 nhà tài trợ, quảng cáo rợp trời, bao phủ tới cả Hong Kong và Ma Cao.

Trung Nguyên từ ngàn xưa vốn là trung tâm văn hóa lịch sử, nơi này có vô vàn di tích vang danh xa gần, xưa nay luôn là nơi tập trung của giới sưu tầm đồ cổ, tiết mục lần này nhận được không ít món đồ lưu giữ trong dân gian, có lợi ích lớn trong việc gây dựng lại hình tượng Trung Châu.

Tất nhiên đó là cách nói của phía chính phủ, về phía ĐTH chỉ là tổ chức theo xu hướng, mấy năm qua phong trào sưu tầm đồ cổ rộ lên, tỉ lệ người xem được đảm bảo, nhà tài trợ không ngốc, bỏ nhiều tiền nhất mà mấy công ty đấu giá, bên được lợi lớn nhất.

Đại hội giám bảo chắc chắn là sự quảng cáo cực lớn cho ngành đấu giá trong tương lai, có tiết mục này thúc đẩy, những cuộc đấu giá sau này sẽ nước lên theo thuyền, giá trị của một món đồ có khi ảnh hưởng bởi danh tiếng của cuộc đấu giá, vì thể ai nhặt được báu vật chưa biết chừng.

Trong trường quay trực tiếp số 3, 400 ghế ngồi đã chật kín, món bảo vật đầu tiên là sừng tê nguyên vẹn do một bác sĩ ở Trung Châu có gia đình truyền thống làm y thu giữ, sau khi các chuyên gia lần lượt xem qua, trao đổi rồi quyết định giá 9 vạn, làm bác sĩ kia mừng tới đi lên sân khấu còn vấp...

Món bảo vật thứ hai là hũ đồng, các chuyên gia đánh giá, đây là đồ dùng thời Dân Quốc, nhưng người sở hữu không hài lòng, nhấn mạnh đây là bô tiểu của di thái thái nhà tuần phủ Trung Châu, đáng tiền lắm.

Có vấn đề rồi, món đồ thứ ba, một phù thanh đông, chuyên gia xác định, đồ giả, làm tiếng động xôn xao khắp trường quay.

“Hàng giả mà cũng mang gia giám định, không sợ mất mặt à?” Một người trẻ tuổi đứng lên mắng.

“Có gì lạ, đồ thật được bao nhiêu đâu, đều là hùa theo...” Vị khách đứng tuổi khác hai tay đan trước bụng, ngồi im tại chỗ điềm đạm nói.

“Toàn món vài vạn...” Vị nào đó chê bai.

“Mới kỳ đầu tiên, thứ hay phải giành cho phần sau chứ.” Tức thì có người phản bác.

“Không phải không có, mỗi kỳ cũng phải có một hai món đồ tốt đấy.”

“Á, nghe xem, ngọc thời Hán, vừa nói bao tiền ấy nhỉ?”

“Chà, 40 vạn... cũng tạm.”

Chủ trì trên sân khấu ra sức làm nóng bầu không khí, rốt cuộc cũng có thứ đáng gọi là báu vật rồi, nắm tay người sưu tầm hỏi liên tục, đó là chàng trai nông thôn, ngơ ngác vì phát tài bất ngờ, các chuyên gia viết giấy chứng nhận, người xem bàn tán không ngớt.

Trong đám đông, bên sân khấu, có vài nam nữ cầm máy ghi hình, chính là nhóm Thịnh Tiểu San, họ đặc tả từ vật phẩm, chuyên gia tới khách hàng, như sợ bỏ sót thứ gì... Tựa hồ, tựa hồ... Không hứng thú với trang phục, dù là có, cũng không lớn, tiêu điểm ghi hình là khuôn mặt, nơi đó có trang phục à?

Soái Lãng mà có ở đây thế nào cũng đặt thêm mấy dấu hỏi chấm lên đầu cô thiết kế sư khả nghi này.

Ở góc nào đó của Trung Châu cùng thời gian, có một người đang xem đại hội giám bảo được truyền hình trực tiếp qua TV, xem rất lâu rất chăm chú nhưng kỳ lạ là khuôn mặt lại chẳng tỏ ra có chút hứng thú nào...

Đó là Ngô Ẩm Hữu, từ khi bán căn nhà ở thôn Kỳ Khất Đang, chuyển chỗ trú thân tới thành phố, giá nhà ở có cao thì với người lăn lộn giang hồ mấy chục năm cũng không là gì cả, kiếm chỗ ở nằm ở ngoại ô phía tây chỉ là vì kín đáo, hai nữa là gần anh em kiêm đối tác của mình.

Hai hán tử độc thân uống rượu, ăn lạc, nối tiếp truyền thống lâu năm.

“Sơn Hùng, vụ bán mộ đó cậu kiếm được bao nhiêu?” Ngô Ẩm Hữu hỏi, hắn vốn là nhị sư huynh trong môn phái, à không, bây giờ là đại sư huynh.

“Chẳng được là bao, giờ đất đai đắt đỏ, lo lót trên dưới, rồi chi phí lặt vặt, cuối cùng được chưa tới 400 vạn, vốn còn kiếm thêm được mấy chục vạn phí tầm long từ Hoa Thần Dật, thầy cha không cho... Ài, thứ tới nhanh, đi cũng dễ … mấy năm qua luôn tìm người, chi tiêu chắc phải trăm vạn. Lần này hội trưởng Vương xử lý hội giám bảo cũng trăm vạn, Lão Ngô, anh nói xem, nếu người kia mà không tới thì chúng ta lỗ lớn...” Phùng Sơn Hùng hơi lo.