← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 027 Chỉ cần có lòng, ước mong được thỏa. (3)

“Lỗ cái gì, nếu thầy cha không ra, chúng ta vẫn là đám chỉ kiếm no bụng, đâu ra gia sản như bây giờ. Vẫn là thầy cha lợi hại, tôi đi tìm mộ cả đời chẳng bằng một chuyến của thầy cha. Chúng ta suốt ngày kiếm ăn nhờ mấy nấm mộ mà không nhìn ra cơ hội lớn như thế.... Lần này hắn mà tới, tôi đoán thế nào cũng khuynh gia bại sản, bị thầy cha nhắm vào, có ai thoát được.” Ngô Ẩm Hữu có chút âm khí, khi nói chuyện gần như không thấy có thay đổi nét mặt hay động tác gì, âm thanh tựa không cần qua miệng truyền ra, rất khó biết hắn nói thật hay giả.

“Anh nói xem, sao thầy cha ép Lão Biện nói ra được tin này?”

“Đoán thôi, Lão Biện hẳn là đã rửa tay gác kiếm rồi, lại có người bảo vệ bên trên, các cậu đánh động người đó, tin ắt tới tai Lão Biện. Chỉ cần thầy cha thể hiện thái độ không bỏ qua chuyện này, hắn lại biết bản lĩnh thầy cha, mà mối bận tâm của thầy cha chỉ có một. Thầy cha chỉ để lại phong thủy sư ở Đại Nguyên là ám thị, trong số chúng ta chỉ còn tôi là qua lại giang hồ, có chút tên tuổi, hắn truyền tin tới tôi không khó.”

“Ra thế.”

Phùng Sơn Hùng uống hết chén rượu, lại rút thêm, không uống vội mà ghé tai người anh em, hắn biết tính tên này nửa xu còn tiếc, làm gì có chuyện rộng rãi thế, lời này có khi ngầm bất mãn: “Lão Ngô, hay là chúng ta giữ lại chút đề phòng, chẳng may ném hết vào đó, chúng ta ngay cả tiền mua quan tài cũng chẳng có...không thể nào quay lại nghề cũ đi bốc mộ cho người ta được.”

“Giữ thế nào?” Quả nhiên Ngô Ẩm Hữu hỏi ngay.

“Thầy cha muốn tập trung toàn bộ tiền lại, chúng ta kiếm cớ... Giữ lại chút, không phải phía Khấu Trọng đang làm một vụ sao, chẳng bằng nhân cơ hội...” Phùng Sơn Hùng lộ ra cái mặt gian thương: “Thằng nhãi đó dù sao cũng dễ ăn hơn.”

Ngô Ẩm Hữu nghĩ một chút rồi gật đầu, tâm ý hai người không khác nhau là bao, vì chuyện này cạn chén, lại tiếp tục xem TV, người sưu tầm đưa ra lọ thuốc hít, chuyên gia định giá thấp làm hắn nổi khùng ngay trên truyền hình, hai người cười ha hả. Dù sao xem tiết mục này cũng chỉ coi như xem trò hề, ý của túy ông không phải ở rượu, hiện trường an bài rồi, chỉ cần có người quen thuộc tới là ghi hình lại...

“Đúng rồi, Lão Ngô này, biện pháp có vấn đề, nếu Đoan Mộc không tới, hoặc hắn giống chúng ta cũng an bài gương mặt lạ, không phải chúng ta cũng thành mù mắt à?”

“Tôi cũng nghĩ tới vấn đề này rồi, nhưng thầy cha nói, chỉ cần hắn biết là nhất định sẽ về... Ở phương diện suy đoán nhân tâm, chúng ta không bằng thầy cha, người nói chỉ cần số di vật kia xuất hiện, Đoan Mộc dù biết rõ là bẫy cũng về. Thầy cha nói hắn rất kiêu ngạo, nếu như sống quá tệ, hắn sẽ không dám lộ diện, nhưng bây giờ hắn ăn nên làm ra như vậy, căn bản không để thầy cha và chúng ta vào mắt... Vì trong mắt hắn chúng ta không xứng là đối thủ.”

Phùng Sơn Hùng tán đồng lắm, mỗi lần nghe thầy cha giảng giải thuật lừa đảo cao thâm, nhấn mạnh "lừa không cần thuật" là đau đầu. Trong truyền thuyết nói bí kỹ của phía Giang Tướng học thông rồi có thể thao túng tư duy người ta, thậm chí khiến người ta cam tâm tình nguyện dâng lên tiền tài....

Có điều thời đại đã phát triển tới mức này rồi, rốt cuộc bí thuật có tác dụng tới mức đó không, đám anh em đều nghi ngờ, nếu có thì cũng truyền hết cho Đoan Mộc, mấy anh em càng khó đối phó.

“Phải rồi Sơn Hùng...” Ngô Ẩm Hữu rời mắt khỏi TV: “Cậu đã gặp người thầy cha tìm chưa?”

“Rồi.”

“Trông thế nào? Một tên mặt trắng à?”

“Kiểu kiểu đấy, tính hơi quái tí, song cũng không có gì đặc biệt.”

“Trình độ thế nào?”

“Không biết.”

“Thầy cha dạy y bao lâu?”

“Có đi theo thầy cha làm một vụ, không lâu lắm … À phải, thằng nhóc đó có cơ sở trước, tự học thành tài, hết bán rượu lại bán đồ uống.”

“Vậy sao mà dùng?”

“Chi tiết thì tôi không rõ, Khấu Trọng thao tác chuyện này, đợi Đoan Mộc xuất hiện mới để y lên sân khấu, nếu không xuất hiện thì cứ để đó... Tôi thấy thằng nhãi đó cũng là thứ sói mắt trắng, thấy cha đối xử với y không tệ, hết cho tiền lại cho cơ hội, y chẳng cảm động, tin thầy cha chết truyền đi, y chẳng thèm đến nhà. Nhưng phải phục thầy cha, y dù có trơ như đá, thầy cha vẫn chọc được vào điểm yếu của y.”

“Trẻ tham sắc, già tham tiền, nam nhân thì cũng chỉ có vài điểm yếu đó thôi.”

Ngô Ẩm Hữu chẳng ngạc nhiên vì lời tán thưởng của Phùng Sơn Hùng, song nghi ngờ về người kia liệu có đảm nhận được trọng trách không?

À phải rồi, chẳng ai nói tới cái chết của Cố lão đầu.

...................................................

Đại hội giám báo gần phần kết, tiết mục cũng chiếu trong gian phòng 2288 khách sạn Hải Thiên... Mỹ nhân trong lòng, ôm chăn nghỉ ngơi, trong phòng thoang thoảng mùi ngai ngái, Soái Lãng khoan khoái ôm Lôi Hân Lôi da trắng như tuyết trong lòng.

Nghỉ ngơi chốc lát, Lôi Hân Lôi mắt long lanh, nhéo mạnh lên ngực Soái Lãng, ngồi dậy xoay lưng về phía Soái Lãng chạy vào phòng vệ sinh...

Soái Lãng nhìn theo bóng hình xinh đẹp biến mất, nghe tiếng nước chảy rào rào, đắc ý liếm môi, nghĩ tới hoa khôi năm xưa cao không với tối, cuối cùng bị mình kéo lên giường...

Hình như, hình như cũng đâu có cảm giác gì đặc biệt? Vừa rồi ôm cặp chân miên man kia chơi lão hán đẩy xe, động tác này thể lực cực tốt mời hơi được, lúc chơi sướng vô cùng, giờ mới có chút mệt. Vặn lưng một cái, Soái Lãng đột nhiên nhớ tới một chuyện, lật chăn lên, ga trải giường trừ vệt nước ra không thấy màu đỏ, lập tức đắp chăn lại.

Tâm tư u ám nổi lên, mẹ nó, thằng khốn nào ăn trước mình rồi....

Thôi hỏng! Soái Lãng giật mình, lỡ chẳng may là Hàn Đồng Cảng thì chuyện này phải gọi là gì đây? Vốn Lôi Hân Lôi nhiều lần nhấn mạnh, giữa cô và Hàn Đồng Cảng là quan hệ thuần khiết, tâm kết của y mới được cởi bỏ, nhưng bây giờ...

Ôi, ai mà có đủ bản lĩnh phân biệt được lời nữ nhân cái nào là thật, cái náo là giả chứ?

... Két một tiếng cửa mở ra, Lôi Hân Lôi vừa tắm xong, còn quấn khăn tắm trắng muốt xuất hiện, Soái Lãng gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, nhìn cô xinh đẹp hơn cả lúc mặc y phục. Lôi Hân Lôi như con hươu nhỏ vui vẻ tung tăng tới giường, khẽ hôn lên má Soái Lãng, ghé tai hỏi: “Nghĩ gì thế?”

“Nghĩ tới em, còn nghĩ gì được nữa.” Soái Lãng nói không thật lòng.

“Đi đi, toàn mồ hôi.” Lôi Hân Lôi thúc giục.

“Phiền chết đi được, lát nữa lại phải tắm à?” Soái Lãng làu bàu.

Lôi Hân Lôi há mồm, nãy giờ ba lần rồi, cô còn nghĩ Soái Lãng phải nằm bẹp tới sáng cơ, hơi chút xấu hổ đẩy Soái Lãng đi, Soái Lãng quấn khăn tắm, đi chân đất vào phòng vệ sinh, xối nước nóng lên người, từ trong mỏi mệt hồi phục được vài phần tinh thần, từ phòng tắm ra bật cười...

Giường đã được trải bằng phẳng, Lôi Hân Lôi quấn khăn tắm không lớn ngồi giữa, tay lay động ly rượu vang, đang tựa cười tựa không nhìn mình... Thế là Soái Lãng phút chốc khôi phục trăm phần trăm rồi, Lôi Hân Lôi nhìn bộ phận gồ lên sau khăn tăm che miệng cười, ánh mắt lại long lanh nước, Soái Lãng vứt khăn tắm, nhảy lên giường...