Q2 - Chương: 028 Thiếu niên khinh cuồng, chẳng biết sầu thương. (1)
Quãng thời gian hạnh phúc luôn trôi qua rất nhanh, nhất là với cặp đôi say trong men tình.
Thấm thoát đã một tháng rồi.
Oaaa... Ngáp một cái thật dài, Soái Lãng ở trong chăn vặn mình, nhìn thời gian đã 7 giờ hơn, mở lịch trình trên di động.
Hôm nay là 27 tháng 8, việc cần làm hôm nay là tới Phi Bằng, gặp thư ký Lý lấy mấy tấm vé, sau đó... Sau đó có nên về nhà một chuyến không? Soái Lãng hơi chần chừ, cha gọi điện bảo, mau xéo về, cục đường sắt bắt đầu tuyển nhân viên rồi, có hạn ngạch con cháu trong nghề, không chừng có cơ hội.
Tuyển chức vụ gì? Nhân viên tàu thôi, soát vé quét dọn vệ sinh ấy. Công việc khác là nhân viên bảo dưỡng, ngồi cái xe chạy trên đường ray kiểm tra ấy. Vời thân phận của y bây giờ, nghe loại công việc lương tháng vài ba nghìn khác gì trò đùa, y kiếm một ngày còn nhiều hơn thế, cha y mà biết gia sản của y bây giờ chắc là bệnh tim luôn ấy chứ.
Phải trả lời ý tốt của cha ra sao, Soái Lãng khó xử lắm.
Trong bếp có tiếng xèo xèo, mùi trắng rán truyền ra... Tức thì kéo Soái Lãng từ trong tưởng tượng quay về hiện thực, hiện thực chính là đang ở trong nhà của Lôi Hân Lôi, hiện thực là đang nằm trên giường của Lôi Hân Lôi.
Đây là chung cư độc thân một phòng ngủ một phòng khách một gian vệ sinh, điều kiện chẳng hơn phòng mấy anh em thuê ở Đại Đông Quan là bao. Nam nữ một khi đã đột phá giới hạn rồi là không còn giới hạn nữa, tháng qua đại bộ phận thời gian y lêu lổng ở đây, đại bộ phận công tác do hai người bàn, còn bàn trên giường, một công đôi việc, chẳng lỡ việc nào.
Trừ chưa lấy giấy chứng nhận ra thì chẳng khác gì vợ chồng.
“Dậy đi sâu lười, em còn phải đi làm... Đừng mở mắt ra là hút thuốc, còn hút thuốc em đuổi ra ngoài đấy...”
Cửa phòng xuất hiện một cái đầu, tóc tai tán loạn, chính là Lôi Hân Lôi, nói xong lời dọa dẫm đó, thấy Soái Lãng mình trần thì mắt híp lại tăm tia cơ thể mình, mỉm cười đóng cửa phòng, tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Soái Lãng nhe răng cười, tuy không có danh phận vợ chồng, nhưng thực sự trải qua tháng trăng mật, lười nhác đứng dậy mặc quần áo, thời gian qua cái thói quen dậy sớm tập thể dục bỏ rồi, mỗi ngày nằm lì tới lúc Lôi Hân Lôi đi làm.
Sau đó ấy à, tiếp tục ngủ bù, không phải y lười, mà là mệt... Tuy biết phải tiết chế, nhưng mà ôm nhau ngủ thì tiết chế thế quái nào.
Mặc quần áo, kéo chăn, vỗ phẳng gối, nhặt lên một sợi tóc dài, đang định vứt thì mỉm cười đặt xuống, chăn ga gối đệm bừa bãi, có thể nhìn thấy dấu vết mưa gió đêm qua, rút luôn ga trải giường, lục tủ lấy ra cái mới...
Đúng rồi, công việc tháng qua còn có thêm một hạng mục không để người khác biết, đó là giặt ga trải giường.
Dọn dẹp qua loa phòng ốc, từ phòng vệ sinh sảng khoái đi ra thì bữa sáng đã đặt trên bàn, không gian chật chội càng dễ cảm thụ hoàn cảnh ấm áp. Bàn kính nho nhỏ, một đĩa dưa muối, một đĩa trắng gà rán, một đĩa cải xào, vàng vàng trắng trắng, trông rất đẹp mắt, nhưng không đẹp bằng của cô gái làm ra nó.
Dung nhan tuyệt trần của Lôi Hân Lôi là điều không cần nói nhiều, nhưng chết người là cô chỉ mặc một chiếc áo thun dài che không hết chiếc quần lót ren đen gợi tình. Cô hiếm khi phóng túng như thế, nhưng nghĩ lại còn chuyện gì hoang đường phóng túng hơn đêm qua được nữa.
Cảnh xuân chỉ thoáng qua chốc lát, Lôi Hân Lôi ngồi xuống lấy thìa múc cháo càng đẹp, trang phục tùy tiện, vẻ mặt nhàn nhã, giống thiếu phụ nội trợ, mỗi lần nhìn Soái Lãng, đôi mắt luôn có nụ cười, tựa hồ thoải mái lắm, khiến Soái Lãng có ảo giác mình đã cười vợ rồi.
“Ngồi xuống ăn đi, ngày nào cũng nhìn không chán à?” Lôi Hân Lôi gắt khẽ đẩy bát tới, Soái Lãng vừa ăn thi thoảng lại nhìn, bộ dạng nhìn mãi không đủ, cô lại mắng: “Anh đừng có suốt ngày lêu lổng như vậy được không, sáng thì ngủ, chiều không đánh bài thì câu cá với mấy ông già, tối uống rượu, uống say rồi lại tới quấy rối em.... Anh không thể có chút theo đuổi nào đó à?”
Nghe bảo nữ nhân rất thích lải nhải đúng là chẳng sai, nhưng Soái Lãng chẳng phản cảm loại lải nhải không coi y là người ngoài này, không phản cảm song chẳng nghe vào tai” Theo đuổi gì, chẳng phải là lương cao một chút, công tác tốt một chút, sống thoải mái chút à? Chỉ ăn chơi uống vẫn kiếm được tiền, còn theo đuổi gì nữa?”
“Anh mới kiếm được bao nhiêu mà đã thỏa mãn chứ? Giờ chuyện làm ăn cũng bỏ đó không thèm quản nữa.” Lôi Hân Lôi cảnh tỉnh Soái Lãng, mà cô cảnh tỉnh không chỉ một lần.
Soái Lãng nghe vậy vui vẻ đặt thìa xuống, thâm tình nhìn cô: “Không cần quản, quản nữa cũng chỉ tới thế thôi, ngày nào cũng mấy chuyện lặt vặt, có anh đám đó ỷ lại, không có bọn họ xử lý được hết … Hay là em đừng đi làm nữa, anh thấy dục vọng làm chủ phòng trong nhà ngoài của em mạnh lắm, sau này em quản luôn chuyện làm ăn đi.”
Lôi Hân Lôi nghẹn cháo, vỗ vỗ ngực mấy cái, tay xỉa vào trán Soái Lãng, giọng điệu chẳng thật tẹo nào: “Ai mà thèm quản chuyện của anh.”
“Này, em nghĩ cho kỹ đi, đây là lần đầu tiên anh chủ động biểu thị chấp nhận quản lý quản thúc, chúng ta phát triển từ bạn cùng trường thành cùng nhà rồi, em còn định quịt hả?”
Soái Lãng cũng không phải là lần đầu tiên dụ dỗ Lôi Hân Lôi nữa, nhưng cô chưa từng có biểu thị gì liên quan tới tương lai hai người. Lần này cũng vậy, chỉ xì một cái, giữa thái độ nữ nhân độc lập, không hề định sống dựa vào ai, điều này khiến Soái Lãng càng thích càng quý trọng cô.
Thong thả ăn uống, khi sắp ăn xong, Lôi Hân Lôi nhớ ra, nhắc Soái Lãng hôm nay có đợt hàng lớn tới, Soái Lãng chỉ ậm ừ không để ý, thái độ đó làm cô không hài lòng, xỉa tay vào trán y: “ Chuyện làm ăn ở khu phong cảnh tuy không ra sao, nhưng cũng tính là chỗ làm ăn, tháng tám mưa suốt cả một tuần, buôn bán không tốt, cạnh tranh kịch liệt, anh còn lơi lỏng để mất rồi thì đừng khóc.”
“Không dễ vậy đâu.” Soái Lãng coi thường: “ Chuyện làm ăn này không phải ai cũng làm được, thị trường đồ uống từ nay tới mùa đông thu hẹp là bình thường. Còn đồ thủ công mỹ nghệ, chúng ta cung cấp hàng cho 12 nhà, thiết kế do chính em làm, ai muốn mô phỏng không dễ, dù có mô phỏng được cũng không vào được khu phong cảnh, dù vào được khu phong cảnh chắc gì tuyển được nhiều người như chúng ta. Hiện giờ chuyện anh cần làm chỉ là mỗi ngày giục họ trả tiền...”