← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 029 Thiếu niên khinh cuồng, chẳng biết sầu thương. (2)

“Bỏ đi, không nói nữa, em đi làm đây.” Lôi Hân Lôi vuốt má Soái Lãng một cái rồi vào phòng ngủ, lát sau một mỹ nhân công sở xinh đẹp trang trọng xuất hiện.

Soái Lãng quay sang hỏi: “Có cần anh đưa em đi không?”

“Thôi, cái xe anh lái chẳng biết ở đâu mà ra, em nhìn thấy cảnh sát giao thông đã sợ.” Lôi Hân Lôi nói rồi mở cửa, không quên nở nụ cười hẹn gặp lại rồi đi làm.

Lại một ngày mới bắt đầu, bắt đầu từ ấm áp thoải mái, người vừa đi một cái, còn lại mỗi Soái Lãng, thong thả ăn xong, thu dọn bát đĩa, xử lý qua loa hình tượng rồi khóa cửa xuống lầu. Ra tới cổng ấn chìa khóa, một chiếc Audi đen hú còi, đúng, đó là xe mới mua của Soái Lãng, ở cái chung cư của tộc làm công này, xuất hiện chiếc xe như thế rất bắt mắt.

Xe thì chẳng dọa nổi ai, nhưng mà nếu nói chỉ có ba vạn, đảm bảo làm người ta hết hồn, do đám anh em lái xe chui của Hoàng Quốc Cường kiếm được, một chiếc xe vừa rẻ vừa thể hiện được thân phận như thế, Soái Lãng cảm thấy đáng lắm.

Soái Lãng thong dong tới bên xe, ưu nhã mở cửa, lùi khỏi vị trí, bấm còi vẫy tay với bảo an trông cửa, khi Soái Lãng mở cốp mang cho hắn hai két nước ngọt cùng bia, mỗi lần tới đây, kể cả đêm khuya vẫn nhiệt tình mở cửa.

Lái loại xe nguồn gốc không rõ ràng, biển số gắn bừa này đi đường phải cẩn thận, chở Lôi Hân Lôi đi hai lần, có điều một lần nhìn thấy cảnh sát giao thông Soái Lãng liền cuống lên đổi hướng, Lôi Hân Lôi cũng không dám ngồi xe của y nữa. Cô gái này hết sức cẩn thận, hai bên đã thành quan hệ như thế làm Soái Lãng cảm giác nợ cô, cho nên cực kỳ che chở.

Cuộc sống có vẻ đã mở sang một trang khác với Soái Lãng rồi, mỗi lần nghĩ tới cuộc sống sau này đều tràn ngập hi vọng, có lúc nghĩ kỹ, thấy cưới Lôi Hân Lôi về thành một gia đình cũng không tệ.

Dù sao trước kia ở nhà chỉ có những trận đòn thô bạo của cha, vì thế có người chăm sóc quan tâm làm y say mê, say mê tới dần dần che lấp đi hình bóng trong lòng, nên lựa chọn thế nào, trong lòng y đã có quyết định

Thế nhưng đây không phải chuyện một mình y có thể quyết định, Lôi Hân Lôi hài lòng với quan hệ hiện tại của hai người, nhưng cô không giống cô gái khác khi yêu đương hay mơ mộng về tương lai. Lôi Hân Lôi khác, cô cẩn thận thực tế hơn, có vẻ vẫn còn đang quan sát Soái Lãng xem có thể gửi gắm cả đời không.

Từ khu Long Hồ tới ngoại thành phía bắc mười mấy km, với trí nhớ cùng sự cơ trí của Soái Lãng, vòng qua mấy nơi có cảnh sát giao thông tuần tra, lái chiếc xe nhìn còn mới tinh, từ xa thấy tấm biển Giải khát Phi Bằng thở phào. Xe đi tới cổng chính, Soái Lãng giảm tốc độ, vì có nhóm người đi ra có người quen, rất lâu chưa gặp... Trong lòng sinh nghi, không đi nữa, đỗ xe bên đường lấy ống nhòm ra.

Đây là thứ Soái Lãng ra đường là ắt phải mang theo, còn là loại độ nét cao, chủ yếu là để nhìn cảnh sát giao thông nấp ở vị trí kín đáo bên đường, đương nhiên thi thoáng ngắm mỹ nữ...

Lúc này gương mặt trong ống nhòm xác nhận suy nghĩ của y, đó là Hoa Thần Dật, ông chủ công ty mậu dịch xe hơi Hoa Thái, hình như là có buổi tụ tập nào đó, có mặt cả cô vợ đại mỹ nhân đang khoác tay một siêu cấp mỹ nữ khác, trò chuyện vui vẻ.

Sau đó là Lâm Bằng Phi, mặc trang phục thể thao màu trắng nhàn nhã, đúng là định chơi đâu đó rồi. Nhóm bảy tám người nói cười lên bốn cái xe, nếu thế thôi không khiến Soái Lãng sinh nghi đâu, còn có hội trưởng Vương Tu Nhượng, cái lão già đồng lõa với Cố Thanh Trì.

“Chẳng lẽ lão già nay lại chuẩn bị đi lừa ai?” Soái Lãng nhìn 4 cái xe thì có 3 cái là Mercedes, một cái Audi của Lâm Bằng Phi, không cần nói cũng biết toàn nhân vật gia sản không nhỏ.

Người xe đi rồi, Soái Lãng nghi ngờ chốc lát lái xe vào sân Phi Bằng, tới thẳng khu văn phòng, tới trước cửa phòng thư ký Lý gõ mấy cái. Thư ký Lý đang viết lách gì đó không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói: “Lại tới à?”

“Ừ, lại tới... Sao, không hoan nghênh à?” Soái Lãng ngồi xuống tay chống lên mặt bàn, người ta ngày ngày làm việc bên cạnh tổng giám đốc Lâm, thân phận y tất nhiên chưa đáng để vào mắt rồi.

Thư ký Lý rút từ ngăn kéo ra hai tấm vé, vỗ lên mặt bàn: “ Đang bận kế hoạch quý bốn, đừng quấy.”

“Sao chỉ có hai tấm, hai tấm nữa đâu, hai tấm sao đủ?” Soái Lãng không vui.

“Hai kỳ cuối cùng tổng giám đốc Lâm muốn đi, nhường cho anh hai tấm là khá lắm rồi, mới đầu không có gì đáng xem, về sau đồ giá trị ngày càng nhiều, nghe nói có cái bình ngọc giá lên tới 300 vạn, tổng giám đốc Lâm định cùng nhóm bạn ông ấy đi xem...” Thư ký Lý vẫn viết liên tục, nửa ngày trời chẳng để ý đến y: “ Đừng có tham chứ, vé tháng này của tổng giám đốc Lâm bị anh lấy cả còn gì.”

“Ok, cô làm việc đi, hôm khác mời cô.”

“Thôi khỏi, anh chỉ nói mồm, chưa mời người ta được lần nào.”

Thời gian qua suốt ngày dính lấy Lôi Hân Lôi, cảm giác 24 giờ không đủ dùng, còn để ý gì tới cô gái khác nữa. Soái Lãng cười dài rời đi, dù sao khá quen rồi, không cần khách sáo nhiều, đi vài bước nhớ tới Đỗ Ngọc Phân vừa mới lên chức giám đốc tiêu thụ, gõ cửa hồi lâu không thấy ai trả lời, gọi điện thoại sợ quấy rầy người ta khi đang làm việc, đành đi về.

Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, dù có gặp nhau chỉ là ngắn ngủi, tìm kiếm cuộc sống riêng mới là lâu dài. Soái Lãng rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, có chỗ kiếm tiền, có người nhung nhớ, có bạn bè để ăn chơi, có cái ổ nhỏ ấm áp chui vào, thế là thỏa mãn rồi.

Kỳ thực cho dù theo đuổi cao hơn nữa, lý tưởng lớn hơn nữa, thực hiện được rồi, tổng kết lại chỉ có mấy món ăn chơi đó thôi.

Rời khỏi Phi Bằng, lái xe được nửa đường, tính tới chỗ Thịnh Tiểu San đưa vé, hai cái thôi, hết rồi, ai bảo vé ngày một khó kiếm? Đưa vé xong thì về nhà một chuyến, đừng để cha nóng lên lái xe cảnh sát tới tận cửa tìm thì khó coi lắm...

Chỉ có điều chuyện này khó từ chối, quan niệm của cha là dựa vào cổ thụ dễ hưởng bóng mát, dựa vào nhà nước dễ kiếm cơm, về nhà ăn một trang thuyết giáo, làm công ăn lương nhà nước còn hơn làm ăn kiếm trăm vạn...

Quan hệ hai cha con khó lắm mới có chút hòa hoãn, y không muốn vì chuyện này mà có xung đột.