← Quay lại trang sách

Q.2-Chương 030 Anh em anh em, thấy lợi quên nghĩa. (1)

“Ài, phải nói với cha thế nào đây?” Soái Lãng tự lẩm bẩm, nếu nửa năm trước có khi y đồng ý bừa cho xong, sống qua loa là đủ rồi, giờ cuộc sống đó không hợp với y nữa, hay là cứ đồng ý đi, dù sao khối người đeo danh lấy lương có đi làm đâu, chỉ là chuyện này không biết có dễ xử lý không?

Đang suy nghĩ thì có điện thoại của La Sách, vừa nghe một câu thôi là xe loạng choạng, vội vàng ném di động, hỏa tốc lái về khu phong cảnh.

Lời của La Sách là: Mau trở về, người công thương và văn hóa tới chỗ chúng ta rồi, một xe tạp chí của Trình Quải bị bắt

Hỏng rồi, một xe giá trị bao nhiêu Soái Lãng biết, đủ cho Trình Quải vào trong ăn cơm hai năm, dù không vào tù thì tra tới ai cũng khuynh gia bại sản là nhẹ. Mẹ nó chứ, bảo rồi, đừng bán thứ đó nữa.

Chẳng lo được cho nó, số đồ thủ công mỹ nghệ của y đều thanh toán bằng tiền mặt, thuế không nộp nửa xu.

Chưa hết, đó là sản phẩm ba không, nhà máy nhỏ xuất hàng lén lút không vào sổ, người mua trả tiền mặt, ai nấy vui vẻ kiếm tiền, không tra thì thôi, tra một cái ra cả đống vấn đề.

Cái ổ của mình ngay cả đăng ký công thương và thuế vụ đều chưa kịp làm.

Con mẹ nó, hỏng chuyện rồi, Soái Lãng phóng xe như bay, từ đường cao tốc tới thôn Ngũ Long, phanh két ở đầu thôn, quả nhiên là hỏng rồi...

Khung cảnh náo nhiệt hơn cả đi xem hội, xung quanh có không ít người vây quanh nhà xưởng không đăng ký, toàn là nhân viên mặc đồng phục, đang vận chuyển đồ ở trong sân ra.

“Trình Quải chó chết, hại mình thảm rồi...” Soái Lãng đi được vài bước càng lạnh người, ngay cả xe hàng hôm nay vừa mới nhập về cũng bị tịch thu luôn.

Trong sân vô số thùng hàng không ký hiệu bị người mặc đồng phục công thương vận chuyển đi, xem ra bọn họ có chuẩn bị, mang tới hai xe hàng, quát tháo niêm phong...

Một người đang giải thích với nhóm thôn dân, căn cứ vào tố cáo của quần chúng, chúng tôi theo luật pháp tra xét tụ điểm hàng giả, mong người biết chuyện ra tố cáo chủ hàng... Rất nhiều người nhìn thấy Soái Lãng rồi, nhưng không ai lên tiếng tố cáo cả.

Soái Lãng đang không biết làm sao thì một chiếc xe hàng phóng tới, đám người nhảy xuống xe, cầm đầu là La Thiếu Cương, theo sau là đám đầu đất, hùng hổ xông tới đội ngũ chấp pháp.

“Bỏ xuống, bỏ đồ trong tay xuống...” Hoàng Quốc Cường lao tới ngăn cản, hét lên.

“Tao xem đứa nào dám mang đi, con mẹ nó không muốn sống nữa...” La Thiếu Cương mặt đỏ như gấc quát tháo.

“Các anh em, lấy hàng về.”

“Đánh đánh đánh, đánh bỏ mẹ bọn thổ phỉ đi.”

Đám đông kéo ùa tới dồn đội ngũ tra xét vào trong sân, sau đó có người nhảy lên xe chuyển đồ xuống, rồi những tiếng đổ vỡ, lòng Soái Lãng như dao cắt, món đồ thủy tinh hỏng hết rồi.

Hai bên giằng co, la hét, có người cầm đầu, người trong thôn này giờ chỉ đứng nhìn cũng bắt đầu quát tháo chửi bới, ở thời đại mà chính phủ đã đánh mất lòng tin, phải đứng về phía nào, thôn dân biết rõ, tất nhiên là đám Soái Lãng chỉ tới mấy tháng đã giải quyết công ăn việc làm cho họ, cuộc sống trong thôn tốt lên rõ ràng, không bênh họ thì bênh ai?

Đám đông chỉ tay về phía đội ngũ tra xét chửi bới, còn có đám bác gái làm công trong đó bị đuổi ra thấy người mình về là vơ đá, đất, giày dép, ném áo ào... thím Hứa cũng bỏ cái quán tạp hóa, chỉ tay chửi oang oang, đứng xa như Soái Lãng còn nghe thấy.

Thôi xong, to chuyện rồi.

Không cần biết là người của cơ cấu nào, nếu mặc thường phục còn dễ xử lý, nếu mặc đồng phục giữa ban ngày ban mặt hành động thế này là được cho phép đàng hoàng rồi, chống lại là nguy to.

Soái Lãng chạy vội tới, chen lấn đám đông hô to: “ Đừng đánh, dừng tay, mọi người dừng tay... Nghe tôi nói...”

Đám đông nhốn nháo nhấn chìm lời y, Soái Lãng tốn công lắm mới chen tới cửa, giơ cao tay lên, vật thể lạ bay đầy trời dừng lại... Lãnh tụ tới rồi, mọi người hưng phấn lắm, càng thêm tự tin, phen này đánh bỏ mẹ bọn chó chết chỉ biết quấy nhiễu dân.

Ai ngờ lãnh tụ thường ngày hung hăng là thế lại nói lời nhụt chí: “ Mọi người về đi, người ta theo luật chấp pháp có gì mà xem, cản trở cơ quan nhà nước chấp pháp là không đúng... Con mẹ nó, còn dám ném à, bọn mày, xuống xe, cút xéo, xéo xa vào...”

Soái Lãng chạy tới xe hàng, kéo hai tên thanh niên trên xe xuống, đẩy vào trong đám đông lộn xộn.

La Thiếu Cương lửa giận ngùn ngụt, bị Soái Lãng bẻ tay ra sau lưng thì thầm: “ Đi mau, mày muốn chết à, bọn mặc đồng phục mà cũng dám đánh? Quay về cửa hiệu chuyển hết đồ đi, đóng cửa lại.”

Nói xong đá một phát vào đám đông, mấy chục thanh niên to như con nghé tay lăm lăm gậy gộc tới gây chuyện thấy ông chủ lớn đã lên tiếng, không xông lên nữa, theo La Thiếu Cương chuồn mất.

Soái Lãng lại đi tới trước mặt thôn dân vây thành hình vòng cung, đấm người này đá người kia, lúc lại kéo người quen tới ghé tai thì thầm, chẳng bao lâu đám đông nhường ra một khoảng trống. Đội ngũ tra xét bị dồn vào trong sân mới rón rén ra ngoài, đối diện với ánh mắt gườm gườm của thôn dân, không biết có nên tiếp tục không thì có tiếng còi cảnh sát, bốn chiếc xe cảnh sát phóng tới.

Được bổ xung thêm mười mấy người đều là từ đồn công an và phòng công thương, đội ngũ tra xét thấy là đơn vị anh em, gan to thêm, quát tháo chuyển hàng. Một vị đi tới bắt tay đồn trưởng Bạch cám ơn, kể lại cảnh hiểm nguy vừa rồi, may mà trong thôn có người hiểu pháp luật, đứng ra ngăn cản khuyên nhủ thôn dân...

“Ai thế? Phải biểu dương mới được, bây giờ quần chúng nhân dân giác ngộ thật cao.” Đồn trưởng Bạch khen.

Đâu rồi? Người tra xét nhìn quanh không thấy chàng trai tốt bụng kia đâu, đúng là có phong cách anh hùng làm việc tốt không để lại tên tuổi.

“Giải tán đi, giải tán đi, đây là hành động thống nhất của cục công thương, cục văn hóa thành phố, để làm sảnh thị trường văn hóa khu phong cảnh, tra điểm làm hàng giả hàng nhái, không ai được gây sự. Mấy thằng kia nhìn cái gì, tôi nhận ra cậu đấy, hôm nay ai gây chuyện, tới đồn công an nói chuyện...”

Đồn trưởng Bạch quát tháo mấy thanh niên mặt hầm hầm, đuổi đi nhóm hung hăng nhất, người thông minh hơn biết đồn trưởng Bạch đang ngầm ám thị, đây là hành động trên thành phố, khu phong cảnh không bao che được.

Chuyển tang vật, dán niêm phong, ghi hình, kiểm kê... Lại một xe nữa tới, bao nhiêu hàng chở đi hết, không phải của mình, đồn trưởng Bạch nhìn mà xót, lén lút ra xa gọi điện.

………. ………… ……..

Hôm nay dừng ở đây nhé, mai vẫn đăng như thường ngày.