Q2 - Chương: 031 Anh em anh em, thấy lợi quên nghĩa. (2)
“Tiểu Soái, cậu lại trêu chọc vào ai à?”
Ở trong xe Soái Lãng nhận điện thoại của đồn trưởng Bạch mà ngạc nhiên: “Không có, tháng này tôi còn chẳng ra khỏi cửa.”
“Không phải cậu thì là người bên cạnh cậu, hôm nay cả cục văn hóa, cục công thương đều nhắm thẳng vào chỗ cậu mà tới, bỏ qua cấp khu, còn báo cho đồn công an yêu cầu hỗ trợ, chúng tôi chưa hành động thì người ta đã tới chỗ cậu rồi ... Lần này do một phó cục trưởng phân quản thị trường của cục công thương dẫn đội đấy, nếu không phải thù oán lớn thì ai làm cái chuyện tốn công chẳng được gì này, nhiều năm rồi có ai tới đây đâu ... Chắc chắn là cậu chọc vào nhân vật nào đó rồi.” Đồn trưởng Bạch phân tích tình hình.
Từ khi Soái Lãng ăn nên làm ra, hai nhân vật hưởng lợi nhất là chủ nhiệm vương của ban quản lý khu phong cảnh và đồn trưởng Bạch, nhờ hai vị đó che trở mà y xưng bá nơi này. Nhưng đồn trưởng Bạch càng nói thế càng làm Soái Lãng khó tin: “Không thể nào, tôi là cái gì mà khiến một vị phó cục đích thân tới đối phó.”
“Thôi, không nói thừa nữa, bảo cái thằng béo bán sách lậu kia cút xéo, cậu đợi điện thoại của tôi, xem xem chủ sự là ai.”
“Chú Bạch, chú xem chuyện này lo lót được ai để lấy hàng về, hôm nay tôi vừa có đợt hàng tới, riêng chỗ đó đã mười mấy vạn.”
“Khỏi, người ta không tra ra các cậu đã may rồi, còn mong lấy đồ lại à?”
Bên kia đột ngột cúp máy, Soái Lãng rất bực mình, lo lắng trước đó ứng nghiệm rồi, lại còn ứng nghiêm nhanh như thế, chính xác như thế, khiến người ta không kịp đề phòng.
Soái Lãng bỏ điện thoại xuống, khởi động xe tiếp tục đi về phía trước, rời khỏi tầm nhìn của thôn Ngũ Long, tới đường cao tốc, mấy anh em tụ tập ở đó. Đúng rồi, bây giờ là 10 giờ, vừa vặn là giờ phân phối hàng của họ, đến tra xét giờ này gần như đâm thẳng vào chỗ hiểm.
Là ai chứ? Trong đầu Soái Lãng hiện ra không ít người, những nhà buôn nhỏ bán đồ uống bị y đuổi khỏi thị trường, đám tiểu thương bán đồ thủ công bị họ tổ chức thôn dân đuổi đánh. Còn cả những thương nhân kinh doanh ở khu phong cảnh, thấy y kiếm tiền như nước, ai cũng có thể là kẻ địch tiềm tàng.
Quả này ngã quá đau ... Soái Lãng tính toán tổn thất, tháng 8 vì nguyên nhân thời tiết, tiêu thụ đồ uống kém xa hai tháng trước, đồ thủ công mỹ nghệ cũng kém đi, làm ăn không tốt, giờ lại thêm cái tai họa này, mất xe hàng tới mười mấy vạn, chưa tính cửa hiệu phải đóng cửa, tổn thất doanh thủ nữa ...
Chẳng ai thuận lợi mãi được, nhưng vừa mới làm ăn tốt đẹp chẳng bao lâu đã ngã cú đau thế này, Soái Lãng cứ nghĩ tới là đấm vô lăng. Bực tức lái xe băng qua con đường liên thôn, rừng núi, ao nước, Hoàng Hà lướt qua trước mắt, đây là nơi giúp y thoát cảnh nghèo khó, nhưng cảnh đẹp lúc này phủ một màu xám.
Đi đến ngã rẽ, mấy người anh em, xe hàng đều đợi ở đó, La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cường, Lão Bi vây lấy, còn có một người không đi lên, ngồi dưới đất, mặt như đưa đám, vừa thấy Soái Lãng nước mắt ròng ròng, vừa khóc vừa nói: “ Lỗ chết rồi ... 5 vạn sách, bị bắt hết rồi ... Thằng khốn nạn cả nhà chết sạch nào tố lão tử, vất vả mấy tháng trời, về trước giải phóng rồi ...”
Soái Lãng rẽ đám đông, đi tới trước mặt Trình Quải, không lời nào để an ủi, người anh em này một lòng chung tình với sách giả, càng tra càng bán, bị bắt không biết bao lần, mỗi lần bị bắt hàng đều thế này, khóc chảy nước mắt nước mũi, rồi lại vẫn quay về nghề cũ.
Nhìn hắn lúc này xem, ngồi bệt dưới đất, một tay vỗ đùi, một tay lau nước mắt nước mũi, trông thương tâm vô cùng, trông tội nghiệp vô cùng, nói ra hắn là đốm lửa gây ra sự việc này, nhưng nhìn cảnh đó ai nỡ xát muối vào vết thương nữa.
Soái Lãng không xát, nhưng mấy người khác không tha, La Thiếu Cương tức không chỗ phát tiết, đá vào mông mỡ của hắn: “Mày đi chết đi, suốt ngày chỉ bán sách lậu, giờ làm đồ thủ công cũng bị giữ rồi, con mẹ mày, đều do mày liên lụy mọi người.”
“Đúng thế, hai xe hàng vừa mới tới, mày biết Soái Lãng mất bao nhiêu không?” Hoàng Quốc Cường cũng đá Trình Quải một cái.
Trình Quải đang khóc lóc đứng bật dậy lau nước mắt rống lên: “Chúng mày không mất, chúng mày không tiếc ... Cứ làm như bình thường chúng mày không bán, không kiếm tiền vậy, lúc kiếm được tiền sao không nói liên lụy? Nhìn tao gặp xui xẻo, chúng mày cao hứng lắm hả?”
Lo ngoài chưa trừ, loạn trong đã nổi lên, ba anh em chửi qua chửi lại, xô đẩy nhau, đổ lỗi cho nhau, Lão Bì chạy tới ra sức can ngăn không ăn thua, gọi: “Soái Lãng, Soái Lãng, cậu can họ đi chứ!”
Soái Lãng không lên tiếng. Lúc này ba anh em mới nhớ tới có người còn thiệt hại nặng hơn, nhìn nhau một cái rồi buông tay, ba người ngồi trước mặt Soái Lãng, đau lòng hộ y.
“Đừng nhìn tao.” Rất lâu sau Soái Lãng khịt mũi một cái, bị đánh gãy răng cũng chỉ biết nuốt vào trong, vụ này không gỡ được nữa rồi: “ Hôm nay hai xe hàng trị giá 16 vạn, đồn trưởng Bạch nói, bọn họ không hề biết trước, là người cục công thương và cục văn hóa tới tra, tới thẳng chỗ chúng ta ...”
Phen này trúng mánh lớn, vừa có sách lậu lại có sản phẩm ba không, bị người công thương tóm được, đây là đống phiền toái lớn, đừng nói đòi hàng, không bị phạt tiền đã là may lắm rồi.
Đắng nghét miệng, Trình Quải không khóc nữa, La Thiếu Cương cúi mặt, Hoàng Quốc Cường chép miệng, Lão Bì không biết phải an ủi Soái Lãng thế nào. Mọi người đi theo Soái Lãng mới có ngày hôm nay, giờ người cầm đầu ngã rồi, sau này thế nào không ai dám nghĩ, đóng cửa qua được hay không chưa nói.
Lại qua một lúc nữa, Soái Lãng thấy không thể im lặng thế này, lên tiếng: “ Trình Quải, vẫn cách cũ, mày tạm tránh đi một thời gian, cả đám bán sách lậu của mày cũng giải tán, đợi sóng gió qua đi hẵng nói.”
Trình Dương nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu, tiếp đó đau đớn khôn xiết lau nước mũi.
“La Sách, Lão Hoàng, bọn mày thông báo mai đổi nơi phân phối hàng, trực tiếp ở bãi đỗ xe, địa điểm trong thôn e là nhất thời không thể dùng nữa rồi ... Kinh doanh đồ uống dễ chuyển đi, mặc dù lượng tiêu thụ giảm xuống, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Chuyện làm ăn này không được mất.”
La Sách và Lão Hàng cũng gật đầu, tiếp tới lại an bài Lão Bì thu gom thủ hạ, kiếm chỗ ở tạm, hiện không còn cách nào, giữ được phần nào thì giữ, nếu không thì rút lui toàn bộ. Có điều người ở đây cũng hiểu, sau mùa tiêu thụ, tiếp tới sẽ liên tục suy giảm, tới sau thu nhập đông, lượng tiêu thụ không bằng hai thành lúc cao điểm, khi đó cũng vẫn phải giảm một bộ phận nhân thủ.