← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 032 Anh em anh em, thấy lợi quên nghĩa. (3)

Thấy Soái Lãng an bài xong mà không đi, Lão Bì cẩn thận hỏi: “ Soái Lãng, có phải là có người cố ý chơi chúng ta không? Nếu không làm sao bắt chuẩn thế?”

“Không phải là vấn đề có hay không, khẳng định là có ...” Soái Lãng buồn qua rồi, ngược lại còn bình tĩnh hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn thường ngày: “ Trình Quải tích trữ hàng mỗi tuần gửi một lần, hôm nay lượng lớn hàng hóa tới liền có chuyện, làm gì có chuyện trùng hợp như thế, chỉ cần muộn một tiếng thôi là phân tán hết rồi ... Đúng ngày, đúng giờ vậy sao? Còn cả số hàng của tôi hôm nay vừa tới nơi, không thể trùng hợp tới mức đó chứ?”

Tất nhiên là không rồi, ai nghe cũng rõ.

Soái Lãng nói tới đó vỗ đầu lẩm bẩm: “ Nói là có người đâm sau lưng chúng ta thì chắc chắn, nhưng mà đâu tới mức cả bên công thương, văn hóa đều chú ý tới vậy? Cái khu phong cảnh này có cửa hiệu nào không bán hàng giả hàng kém chất lượng, nếu là hành động truy quét sao không diệt hết ... Dù có kẻ muốn thế chân chúng ta cũng không thể nhanh như vậy?”

“Trước kia làm chuyện này, chúng ắt phải có chuẩn bị thời gian dài, nếu không đuổi chúng ta đi mới nhảy vào chưa chắc chúng được lợi, khối kẻ nhăm nhe nơi này.”

“Hay là đám bán đồ uống Mạch Đa giả bị chúng ta đuổi đi?” La Thiếu Cương liên tưởng.

Trình Quải lập tức phủ nhận: “ Không thể nào, bọn mày ra tay với chúng, tao vô can, chúng kiếm chuyện với tao làm gì?”

“Hay là mấy nhà bán đồ mỹ nghệ? Trình Quải, chính mày dẫn người đi đập cửa kính nhà người ta.” Hoàng Quốc Cường nhắc.

“Ngu à, tao dại gì ra mặt, làm gì có ai biết là tao chứ?” Trình Quải nghiêm mặt nói.

Nghe cũng đủ thấy anh em họ làm đủ chuyện thối nát rồi, bị người ta chơi lại cũng chẳng oan. Sợ nhất là chuyện này đây, bị người ta chơi mà không biết là ai, Soái Lãng đứng dậy đi về phía xe, nói: “ Tất cả tạm thời đừng làm gì hết, đợi đi, đừng có chỉ nghĩ tới báo thù, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn, sau này chú ý vào ... Nếu kẻ chơi chúng ta không phải vì báo thù, mà là có mục đích, vậy thì chúng ta phải đợi mục đích của chúng rõ ràng mới nghĩ cách ứng phó được.”

“Này, Soái Lãng, đợi đã ...” Lão Bì đuổi theo Soái Lãng vừa tới trước xe, nhắc: “ Ở khu phong cảnh Ngũ Long vừa mới mở một cửa hiệu bán đồ thủ công mỹ nghệ, lớn lắm, thuê tới hai mặt tiền đấy.”

“Thế à, từ bao giờ?” Soái Lãng ngoắt quay đầu hỏi, hỏi một cái cả Lão Bì và đám huynh đệ đều né tránh, tức thì cau mày: “ Nói.”

“Hai ba ngày rồi.” Lão Bì ấp a ấp úng.

Soái Lãng môi mấp máy, nhìn chằm chằm cả đám nhưng không nói gì cả, lên xe đi luôn ... Thế là bầu không khí liền thay đổi, Trình Quải, La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cương nhìn chằm chằm Lão Bì với ánh mắt bất thiện.

Lão Bì cũng đâu phải loại hiền lành gì, trợn mắt: “ Các cậu đừng dọa tôi, giấy không gói được lửa, trước kia tôi đã bảo chuyện này không thể làm, giờ hay rồi, tôi thấy mười phần là nhà đó giở trò.”

“Con mẹ nó, ông cũng được lợi còn làm bộ.” La Thiếu Cương đẩy Lão Bì một cái.

“Đó là do các người làm, đừng lôi tôi vào, tôi có được bao nhiêu đâu.” Hoàng Quốc Cường tự biện giải.

“Không được, tao phải đi tra, nếu thằng chó má đó đâm sau lưng tao, tao tìm Đại Ngưu diệt nó ... Bọn mày có giúp tao không?” Trình Quải có cục tức chưa tan, hỏi hai thằng kia.

Không ai trả lời, mỗi người như có tâm sự riêng bỏ đi, chỉ còn lại Lão Bì, nghĩ tới Soái Lãng vẫn chưa hay biết gì, thở dài: “ Anh em không thể làm ăn cùng, cùng làm ăn không qua lại ... Chuyện làm ăn năm nay kết thúc rồi.”

.............. ........ .........

Soái Lãng đỗ xe ở bãi đỗ khu phong cảnh, rút di động xem đồng hồ, gần 11 giờ rồi, lòng loạn như khu phong cảnh lúc này. Du khách qua lại, tiêu thương chào mời khách, vẫn tấp nập hỗn loạn như cũ, chuyển xảy ra ở thôn Ngũ Long cách đó vài km căn bản không ảnh hưởng gì tới nơi này, sự phồn hoa che đậy hết mánh khóe bẩn thỉu không ai biết.

Cửa hiệu không sao, Soái Lãng nhìn từ xa thấy cửa đã đóng, gọi điện thoại cho Điền Viên và Bình Quả, hai đứa đó nghe chuyện chạy về thôn rồi, chưa tới.

Trong thời gian đợi Soái Lãng đi tìm cái cửa hiệu mới mở mà Lão Bì nói, cách đó không xa, bên mình vừa đóng cửa một cái, bên đó làm ăn tấp nập, du khách ra vào nườm nượp không khác cửa hàng của mình trước kia, khỏi phải nói, đó là kẻ cạnh tranh trực tiếp nhất.

Soái Lãng thong thả đi tới cửa hiệu khác cách đó mấy chục mét, không xa, đều xây hai bên bậc thang đã đi lên Quan Cảnh Đài.

Vị trí đẹp nhất này tổng cộng chỉ có 30 cửa hiệu, có một nửa là người thôn Ngũ Long. Trước đó nơi này kinh doanh toàn là đồ từ thành phố mang tới, chủng loại hữu hạn, có gì bán nấy rất hạn chế. Từ khi Soái Lãng tới đây làm nhà bán buôn, lại còn dày công phát triển hoặc là sao chép, mấy chục sản phẩm, phát động người rảnh rỗi trong thôn đi khai thác thị trường, chuyện làm ăn ở đây nâng lên một bậc mới.

Bây giờ có khuynh hướng đổ bể rồi, làm Soái Lãng đau như bị khoét một miếng thịt. Riêng chuyện hôm nay, trực giác của Soái Lãng là do lợi ích mà ra chứ không phải báo thù gì cả, mà vào mùa này, lợi ích lớn nhất đã chuyển từ đồ uống sang đồ thủ công mỹ nghệ.

Sắp tới nơi, ngẩng đầu nhìn cửa hiệu chiếm hai mặt tiền liền kề, cửa kính lớn trang hoàng cầu kỳ, bên trên là mấy chữ vàng " Cửa hàng mỹ nghệ Hoàng Hà."

Quay đầu lại nhìn cửa hiệu mình mở hai tháng, rõ ràng đã phủ sắc màu cũ kỹ, cấp bậc thua kém hơn nhiều, cái tên tương tự làm Soái Lãng như nuốt phải ruồi, đi nhái của người ta, giờ bị người khác nhái, cảm giác quái dị, như ăn trộm bị người ta ăn trộm, chẳng kêu được với ai.

"Công tác tiền kỳ không tệ." Soái Lãng thầm nghĩ, một tiểu thương bán lẻ từ trong cửa hiệu đi ra, cánh tay treo đống món đồ lủng lẳng. Cách bán hàng không nộp thuế không nộp phí này do Soái Lãng phổ biến, giải quyết không ít vấn đề công ăn việc làm của người nhàn tản trong thôn, điều này làm Soái Lãng hồ nghi, chẳng lẽ có thôn dân dính dáng vào chuyện này?

Bởi vì cách phân phối hàng trực tiếp từ nhà bán buôn tới tay người bán lẻ cũng là do Soái Lãng nghĩ ra, ăn cả bán buôn lẫn bán lẻ, ngậm miệng phát tài.

Nói không chừng, không chỉ có thôn dân đâu, một cảm giác không lành buốt lạnh chạy từ chân lên đầu, làm giữa lúc trời nắng gắt mà da gà da cóc nổi cả lên ….