Q2 - Chương: 033 Anh em anh em, thấy lợi quên nghĩa. (4)
Soái Lãng hối hận vô cùng, thời gian qua y quá chìm đắm trong ổ ôn nhu không hỏi tới chuyện làm ăn, không ngờ xảy ra chuyện thật, hối hận không nghe cảnh báo của Lôi Hân Lôi, giờ thì người ta đã đứng vững. Bảo sao khi tra xét trong thôn, thôn dân phản ứng không đủ mạnh, té ra vì bát cơm của họ được đảm bảo, bên này đổ họ còn có bên khác, lấy luôn cơ sở của y rồi, phải biết thôn dân là chỗ dựa để Soái Lãng xua đuổi nhà khác, độc chiếm quyền kinh doanh nơi này.
Giờ có người sao chép 100% thủ đoạn của y, đúng lúc y lơ là nhất.
Không khéo phen này bị đào tận gốc rồi.
"Kẻ nào làm, thế này không phải muốn chơi chết mình à?" Soái Lãng có cảm giác không lành, nhất thời nghĩ không ra vấn đề ở đâu, đi thẳng vào cửa hiệu mới mở kia.
Không quen, ba nhân viên bán hàng đều không quen, hai nam một nữ, có điều làm Soái Lãng giật mình là lần này bị chơi triệt để rồi, các sản phẩm chủ yếu trong hiệu, đồng hồ cát, đồ khắc đá, đúc kim loại, rồi seri kỷ niệm chương thủ trưởng tuần du Hoàng Hà năm 1985, toàn bộ giống hệt cửa hiệu của y.
Khi nhìn thấy cái đồng hồ cát ma pháp thì Soái Lãng không đi nổi nửa, đó là tạo hình mô phỏng trong truyện Harry Potter, ở Trung Châu chỉ có độc nhất một nhà làm, do xưởng ngũ kim ở ngoại ô tây thành phố làm ra. Thứ này phải có khuôn đúc riêng, nếu không đặt hàng số lượng lớn, nhà máy không dám tùy tiện chế tác.
Mà hiện giờ trừ thêm bao bì nhà máy thì tất cả giống hệt, người ta thành sản phẩm chính quy, còn mình thành sản phẩm ba không rồi.
Nói cách khác có người trong nội bộ giở trò rồi, Soái Lãng rút điện thoại ra, định gọi cho Lôi Hân Lôi, nếu đúng là cô ấy, mình không hỏi ra được, chẳng may nghi oan cho cô ấy... Vì thế do dự không gọi, đúng lúc này một nữ nhân viên đi tới: “ Xin hỏi anh thích cái nào ạ?”
“Cái kia.” Soái Lãng thuận tay chỉ cái đồng hồ cát, sắc mặt không có chút khác thường nào: “Bao tiền thế?”
“35 đồng ạ.” Cô bán hàng lấy cái đồng hồ cát đưa Soái Lãng.
“Rẻ thật đấy.” Soái Lãng móc ví ra trả tiền, thuận miệng tán gẫu: “Tạo hình không tệ, lần trước có đồng nghiệp của tôi tới đây mua những 80 đồng.”
“Vâng, cái cửa hiệu đó làm ăn bất chính chuyên chém khách lừa khách nên đã đổ bể rồi ạ.” Cô bán hàng lấy tiền lẻ trả lại, nói một câu làm Soái Lãng ứa gan.
Còn định hỏi gì thì khách kéo vào cửa hàng chen lấn, Soái Lãng nhìn hai người bán hàng bận không ngơi tay, không cách nào hỏi tiếp nửa rồi, đi ra ngoài có nhận định, toàn bộ là người mới
Đúng thế, mấy cô gái đó chỉ biết máy móc theo giá bán hàng, không biết nhìn khách mà hét giá. Thứ này giá sản xuất chừng 10 đồng, trước kia trong cửa hiệu của y mở miệng là hô 80 đồng, tất nhiên bán được bao nhiêu còn tùy khả năng mặc cả của khách.
Đám nhân viên bán hàng này hoàn toàn không hiểu cách chém khách, thuần túy dùng người mới, đây là đại kỵ, làm ăn có ai không gian, rõ ràng có thể kiếm nhiều hơn lại không kiếm thì chỉ có là kẻ ngốc.
Khách du lịch là khách vãng lai, khả năng quay trở lại của họ không cao, không có khái niệm khách quen, không chém đợi tới bao giờ?
Không thể nào, đây là cách làm ăn trong thành phố, một đám không biết cách kinh doanh ở khu phong cảnh lại tới cướp chuyện làm ăn là sao? Vô lý, Soái Lãng càng lúc càng không hiểu, vừa ra ngoài thì thấy Điền Viên và Bình Quả. Hai tháng qua làm ăn vất vả, Điền Viên giảm béo không ít, chạy được rồi, Bình Quả vẫn bộ dạng tiểu soái ca, thường ngày thấy y luôn cười hì hì, hôm nay mặt như đưa đám.
Vừa tới gần Soái Lãng, cả hai gần như đồng thanh: “Nhị ca, làm sao bây giờ?”
“Anh phải hỏi bọn mày mới đúng, người ta tới mấy ngày rồi, sao anh không biết?” Soái Lãng cố nén giận hỏi, hai thằng này suốt ngày ở khu phong cảnh, vậy mà chuyện lớn thế này không phát hiện ra, chẳng lẽ chúng cũng có vấn đề.
“Ba ngày rồi, khi đó gọi điện cho anh, anh đang uống rượu với ai đó, anh nói biết rồi, em còn tưởng anh đang nghĩ cách.” Điền Viên cẩn thận đáp.
“Ngày nào?”
“Thì ngày 25.”
“Chậc...” Soái Lãng vỗ đầu, lại lần nữa hối hận, hôm đó uống rượu với Đại Ngưu, sau đó tới nhà Lôi Hân Lôi phóng túng cả đêm, nhớ được mới lạ. Có câu rượu làm lỡ việc, gái lại càng làm lỡ việc hơn, hỏng rồi, là lỗi của mình, Soái Lãng không còn gì để nói, vỗ trán nói điều vừa thấy: “ Chắc là phải sớm hơn, anh thấy người bán lẻ lấy hàng chỗ chúng, bọn mày không biết chút nào sao? Còn nữa, doanh thu và lượng tiêu thụ giảm thiểu, anh còn tưởng do thời tiết, có phải do chúng lén bán cho người bán lẻ không... Anh đang thắc mắc sao đợt hàng trước hai tuần chưa bán hết.”
Nói tới đây Điền Viên và Bình Quả huých nhau đùn đẩy, không nói gì.
Soái Lãng tức giận quát: “Chúng mày có chuyện gì giấu anh? Giờ là lúc nào mà không nói?”
Vẫn không đáp, Điền Viên lùi lại, Bình Quả sợ hãi né tránh, Soái Lãng càng giận giơ cái đồng hồ cát định ném chúng: “Sắp phải cuốn gói rồi, bọn mày còn không nói, bọn mày tưởng duy trì cái cửa hiệu này dễ dàng lắm à? Một tháng trả chúng mày lương bảy tám nghìn đấy, bán bao nhiêu mới kiếm lại được... Nói, rốt cuộc là chuyện gì, chúng mày làm gì để hỏng chuyện làm ăn của tao?”
“Nhị ca, không phải bọn em, mà là đám anh em của anh...” Điền Viên vội vàng che người buột miệng.
Bình Quả thấy Soái Lãng quát tháo làm người ta dừng lại nhìn, kéo y đi lên bậc thang, vuốt ngực cho y, cẩn thận nhìn quanh không có người quen mới nói: “ Bọn họ tới lâu rồi, không treo biển, họ bán hàng giá rẻ, tìm tới đám La Sách, Trình Quải, Lão Bì, thế là mấy người đó lấy hàng của họ.”
“Tiếp.” Soái Lãng mặt âm trầm, y hiểu tính đám anh em mình, bọn họ hám lợi, có thể làm loại chuyện này, vấn đề là bọn chúng dính líu sâu cỡ nào.
“Về sau người bán lẻ trong thôn cũng nhập hàng của họ, hàng họ cung cấp rẻ hơn giá anh định ra.” Dù sao đã nói rồi, Điền Viên nói tiếp luôn.
Bình Quả bổ xung: “Bọn họ còn bàn tán với nhau, nói anh bất nghĩa, kiếm tiền từ xương máu anh em, giá định ra cao hơn giá người ngoài, thôn dân còn nói khó nghe hơn, nhất là đám con cái thôn dân được gọi từ thành phố về. Những kẻ này làm ăn trên thành phố, suy nghĩ không đơn thuần như thôn dân, suốt ngày nói xấu anh … ”
“Còn nữa không?” Soái Lãng nheo mắt đầy nguy hiểm, vừa vặn một tháng qua y ít ở thôn, hoặc có thì chỉ tới qua loa cùng trưởng thôn với mấy ông già đánh cờ câu cá, nên không biết: “Tạm không nói tới thôn dân, nói đám kia, bọn chúng làm trò gì nữa không?”
“Còn gì nữa, em sợ tổn thương tình cảm anh em của các anh nên không dám nói, đến ngày 25 họ chính thức khai trương, em không chịu nổi nữa gọi điện cho anh, ai ngờ anh không có chút phản ứng nào, em tưởng anh biết.” Bình Quả rụt rè nói.
“Thời gian qua anh ít tới, bọn họ thương lượng tự đặt hàng không cần anh, dù không có nhà này tới thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Điền Viên kết luận.
“Đúng thế, nếu không phải là trước kia theo anh kiếm được tiền, muốn giữ thể diện thì họ đã ra làm ăn riêng.” Bình Quả cũng nói.
Soái Lãng như bị sét đánh, hồi lâu không nhúc nhích, sau đó hét một tiếng như điên dại, choang một cái, cái đồng hồ cát mới mua bị y đập vỡ tan tành, hay lắm, được lắm, toàn là anh em của mình đấy.
“Nhị ca.” Điền Viên và Bình Quả hoảng sợ, không ít du khách né tránh chỉ trỏ bị hai người họ trừng mắt lên, sợ rắc rối nên tản đi.
Soái Lãng thở hồng hộc như hai mắt đỏ ngầu như con trâu điên nhìn người ta vẫy cái khăn đỏ, máu giần giật, nếu không phải chỗ đông người, không biết y làm gì, cố gắng lắm mới kiềm chế được, phất tay một cái, giọng vẫn còn run: “Đi đi, cho chúng mày nghỉ phép, tạm thời cũng không có việc gì làm.”
Bình Quả ngần ngừ định nói, Điền Viên kéo hắn đi, lúc này nên để nhị ca ở một mình là tốt nhất.