← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 034 Tựa như bế tắc, chợt thấy huyền cơ. (1)

Soái Lãng hít sâu một hơi ép bản thân bình tĩnh, nhặt nhạnh mảnh vở cho vào thùng rác, biết được chuyện không muốn biết nhất, nhưng sau cơn giận chỉ còn lại trống rỗng, y chẳng có ý nghĩ tới trước mặt chất vấn... Đứng ở bên thùng rác rất lâu khi tỉnh lại bước đi, chợt thấy bốn phía xa lạ, cảm giác lạc đường không biết đi đâu về đâu.

Đây chính là cảm giác hoang mang yếu ớt khi y đặt chân vào xã hội, thậm chí so với khi đó, do từng nếm mật ngọt, chênh lệch tâm lý càng lớn?

Là ai? Ai muốn dồn mình vào đường cùng, ngay cả cơ hội trở mình cũng không cho.

Rốt cuộc là ai?

Một câu hỏi không thể không đối diện dâng lên trong lòng, Soái Lãng ngay cả sức nhấc chân lên cũng không còn, tiền hàng vừa mất mười mấy vạn, cửa hiệu cả thuê lẫn trang trí hơn 20 vạn, mất một phần ba gia sản rồi. Hai phần ba còn lại thì nửa tháng qua tán gái tiêu pha, mua xe, chẳng còn lại là bao.

Ai ngờ sáng nay mở mắt ra còn thấy cuộc sống tươi đẹp, thoáng một cái đã thành nguy cơ trùng trùng, tất cả như hiệu ứng domino... Tra sách lậu, bắt trọn ổ sản phẩm ba không, phong tỏa điểm phân phối hàng tồn Ngũ Long, tiếp theo đó không chừng tra tới cửa hiệu, dù không tra thì y cũng chỉ đứng bên nhìn không cách nào làm gì được nữa.

Mặc dù mấy tháng qua ở khu phong cảnh kiếm được ít tiền, nhiều lắm làm ví dày lên thôi, chẳng thay đổi được thân phận dân đen, huống hồ lại là dân đen không tuân thủ pháp luật.

Tiếp theo đây là tịch thu hàng hóa và phạt tiền, may mà chưa đăng ký kinh doanh, nếu không thì hết chạy. Nhưng người chạy được còn hàng thì không, cửa hàng cũng không, Soái Lãng lòng nhỏ máu … Sơ ý rồi, quá sơ ý rồi, suốt ngày bắn chim lại để chim mổ mắt, thực sự quá sơ ý rồi.

Soái Lãng loạng choạng ngồi bệt xuống lề đường, hôm nay thời tiết tốt, người tới khu phong cảnh đông đúc, trong lòng y lại bao phủ mây mù, đả kích đột ngột đánh tan hết tự tin và kiêu căng của y rồi.

Đau, Soái Lãng tay bấu chặt ngực trái, con mẹ nó quá đau, lỗi của y, chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như thế, chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác của người có tiền trong tay, làm y quá đắc ý rồi, giờ đây coi như quyên cho chính phủ cả căn nhà rồi...

Sớm biết rồi mà, đám khốn đó thấy tiền mờ mắt, thấy lợi quên nghĩa, phải trông chừng chúng kỹ hơn, đã không xảy ra chuyện hôm nay.

Một tiếng trôi qua, Soái Lãng ngồi trơ ra đó, không thấy người của cục công thương tới tra xét cửa hiệu... Lại một tiếng nữa trôi qua, đã quá giờ cơm, hiện giờ chắc địa phương đang chiêu đãi người cục công thương tới, nếu chúng tra thì làm luôn chứ, sao dừng lại, chắc nơi này không sao nữa...

Không đúng, không phải là không sao, mà là nơi thế này ảnh hưởng rất lớn, tra một cái chắc chắn là bao vây kín mít, hơn nữa trong cửa hiệu không còn bao nhiêu hàng, đăng ký không có, nói không chừng người ta đợi anh mở cửa mới nhảy vào tóm... Kỳ thực không cần, ở nơi này ép phải đóng cửa không kiếm được xu nào, đã thế mỗi ngày còn tốn chi phí, ác độc hơn là giết người.

Vậy rốt cuộc là ai chơi mình? Câu hỏi không có lời đáp này lởn vởn trong đầu Soái Lãng mấy tiếng rồi, y ngồi đây nhìn cửa hàng kia, hai đợt đưa hàng đều là khuôn mặt lạ, không cách nào biết được. Hiện giờ Trình Quải đoán chừng thấy thời cơ không tốt chuồn rồi, Lão Hoàng và La Sách tám thành trong lòng có chuyện giấu diếm không dám tới, Lão Bì là người ngoài, không đụng vào tiền trong túi hắn thì hắn không nói.

Ai trong số đó?

Nghĩ tới kẻ gian nhất là Trình Quải, không giống, chả lẽ hắn tố cáo bản thân, tổn thất một xe hàng? Hại người không lợi mình thì hắn còn làm, chứ hại luôn cả mình thì hắn không làm, với lại hắn thừa biết đụng vào mình, hắn không sống yên... Trực tiếp phủ định.

Tiếp tới là La Sách, có điều tên này đơn giản lắm, chứa trong đầu chỉ toàn là gái, mặc dù thối nát, nhưng chuyện hại anh em mà chẳng được mấy lợi lộc này, hắn không làm.

Còn Lão Hoàng, lái xe chui chở khách cũng là loại tiền lọt vào mắt, có điều hắn luôn là kẻ nhát gan, cẩn thận, tham rẻ lén nhập hàng bán thì hắn còn làm, chứ nuốt cả thị trường lớn này thì hắn làm gì có gan lớn như vậy...

Lão Bì và Tiểu Bì càng không thể, họ là người ngoài, thừa biết hậu quả chọc vào đám anh em mình.

Vậy là không có ai à?

Soái Lãng nghĩ nát óc không nghĩ ra ai là người muốn cướp thị trường này, nhưng dù là ai thì làm quá đẹp, chẳng những gây ra nội chiến, còn mượn được ngoại lực, người thường không có bản lĩnh dắt cả công thương và văn hóa tới tra xét như thế.

Nhưng người này nhất định quen biết y, hơn nữa phải cực kỳ hiểu y, không những đánh trúng lúc y đang lơ là, lại còn hiểu được đám anh em của họ, hiểu thủ pháp làm ăn của họ, biết rõ cả thời điểm nhập hàng... Trong lòng Soái Lãng xẹt qua hình bóng xinh đẹp.

Lôi Hân Lôi.

Tích tắc tim Soái Lãng đập với tốc độ không kiểm soát được, hơi thở vừa nặng nề vừa khó khăn, cùng một loại hàng xuất hiện ở chỗ đối thủ, Soái Lãng thà tin đó là sự trùng hợp, là do nhà máy bắt tay với bên đặt hàng, chứ không phải Lôi Hân Lôi cố ý phá phía sau.

Có lẽ chuyện còn có cơ xoay chuyển, không phải cô ấy, ít nhất cô ấy làm sao biết được thời gian Trình Quải bí mật vận chuyển hàng, ít nhất cô ấy biết bản thân không có năng lực khống chế khu phong cảnh, ít nhất... Ít nhất, nhất nhật phu thê bách nhật ân, mình đâu làm gì có lỗi với cô ấy, dù vì lợi ích cũng không tới mức dồn mình vào chỗ chết như thế chứ? Mình đối xử với cô ấy rộng rãi, ăn uống, làm đẹp, mua sắm, đều mình quẹt thẻ không chớp mắt, chỉ thiếu mua nhẫn kết hôn thôi mà...

Đúng, không thể là cô ấy, lý trí Soái Lãng nói không phải Lôi Hân Lôi, y có 100 lý do phủ định, nhưng trong lòng có loại trực giác nói, đó chính là Lôi Hân Lôi.

Mỗi lần nghĩ tới Lôi Hân Lôi, cô đều như ánh sáng xuất hiện trong tâm lý u ám của y, Thịnh Tiểu San nói từ nụ hôn sâu có thể nhìn ra một cô gái có thực sự thích mình không, Soái Lãng cảm giác có, nhiều lần có cảm giác cô ấy muốn hòa tan vào cơ thể mình.

Một lần, sau khi trải qua cảm xúc mãnh liệt, Hôi Hân Lôi mềm nhũn người nằm trong lòng y thủ thỉ "em phát hiện em bắt đầu thích anh rồi.". Rồi một lần làm xong khúc dạo đầu, Lôi Hân Lôi vứt bao cao su y chuẩn bị đi, mắt lim dim nói "Em không muốn giữa chúng ta có khoảng cách..."

Không đúng, không đúng, tuyệt đối không thể là cô ấy, mình u ám đừng nghĩ ai cũng u ám như mình.