Q2 - Chương: 035 Tựa như bế tắc, chợt thấy huyền cơ. (2)
Không thể là cô ấy, sao mình lại sinh ra ý nghĩ đó chứ?
Soái Lãng chửi mắng bản thân, không nên nghi ngờ cả Lôi Hân Lôi, vì cô ấy đâu cần, cô ấy mở miệng một tiếng, mình cho cô ấy hết cũng không thành vấn đề, đâu cần lét lút sau lưng mình? Với lại dù thế nào cô ấy cũng là nữ giới, làm ăn với đám người kia, cô ấy phải tự biết mình không có ưu thế.
Trừ khi cô ấy bắt tay vời người ngoài.
Một lời nói như ác quỷ thì thầm bên tai Soái Lãng, nếu như thế thì mọi lý do phủ định cô ấy bị gạt bỏ, Lôi Hân Lôi là người phù hợp nhất làm toàn bộ chuyện này.
Không, không!
Soái Lãng kiên quyết lắc đầu phủ định trực giác của bản thân, nghĩ tới biểu hiện giống cô vợ nhỏ sáng nay của Lôi Hân Lôi, y lại lắc đầu, thấy nghi ngờ cô cũng là tội lỗi.
Vậy người trừ quen biết lại có chút thế lực là ai, ai nội ngoại câu kết đẩy mình đi... Soái Lãng đổi góc độ suy nghĩ, lần này hỏng rồi, trừ Trình Quải cũng lỗ vốn ra thì ai cũng có khả năng, thậm chí là toàn bộ những người đó bắt tay với nhau đẩy mình đi rồi chia tiền với nhau.
Như thế thì đại thế đã qua rồi.
Mặt trời chính ngọ chiếu rừng rực, Soái Lãng không biết đã ngồi bao lâu, trán đã mồ hôi đầm đìa, có một bàn tay đặt lên vai. Soái Lãng giật bắn mình, quay đầu lại thì ra là đồn trưởng Bạch, vội vàng đứng lên. Đồn trưởng Bạch ấn vai Soái Lãng cùng ngồi xuống, vẫy tay đuổi xe cảnh sát đi.
“Sao rồi chú Bạch, cháu còn tưởng nơi này cũng tra xét.” Soái Lãng hỏi nhỏ mà gấp gáp.
“Thế nào cũng phải chú ý ảnh hưởng chứ, nếu bại lộ ra cửa hàng ở trung tâm khu phong cảnh bán hàng giả hàng nhái, không phải vả mặt ban quản lý à? Nhưng cậu cũng đừng mang tâm lý cầu may, tôi nghĩ mục đích là khiến cậu phải đóng cửa, nhắm vào cái gì, cậu nhìn ra chứ?” Đồn trưởng Bạch bỏ mũ xuống, đánh mắt về phía cửa hiệu mới mở.
Soái Lãng gật đầu, mục đích hiển nhiên, thế nhưng quá trình lại chưa rõ.
Đồn trưởng Bạch ngoài ngũ tuần, tóc đã hoa râm, tuổi này vẫn còn làm đồn trưởng đồn công an nhỏ coi như hết khả năng thăng tiến rồi. Xưa nay Soái Lãng chưa từng tin tưởng cảnh sát, nhưng cũng không có xung đột lợi ích gì, nên mới được nghe vài lời nói thật. Vị đồn trưởng Bạch này trên không chọc vào cục công an, dưới không trêu vào thôn dân, giữa không chọc vào khu phong cảnh, danh tiếng không quá tệ. Soái Lãng thấy người này có chút độc đáo, mỗi lần mời khách trò chuyện rất vui.
“Cám ơn cậu.” Đồn trưởng Bạch vỗ vai Soái Lãng nói chân thành.
“Cám ơn tôi?” Soái Lãng ngạc nhiên, đồng thời nghe ra chút vị tiễn biệt trong đó.
“Ừ, may mà không xảy ra ẩu đả, tôi biết cậu chính là người ngăn cản, chứng tỏ cậu là người lý lẽ... Chứ nếu xảy ra chuyện quần chúng ẩu đả nhân viên công quyền, bên trên sẽ gây sức ép bắt tôi xử lý, tôi thì lại không dám bắt thôn dân, bắt họ chuyện càng lớn. Bắt các cậu thì tôi bắt thế nào, thành bạn bè rồi... Chúng tôi mặc bộ cảnh phục này không dễ, hơi chút là chụp hết tội lên đầu, đắc tội cả trong ra ngoài.” Đồn trưởng Bạch sờ túi, biết tâm tình Soái Lãng không tốt, khéo léo khuyên nhủ.
Soái Lãng lấy thuốc lá mời ông ta: “Tôi cũng phải cám ơn chú chiếu cố thời gian qua.”
“Cậu cũng không phải thứ tử tế.” Đồn trưởng Bạch châm điếu thuốc: “Thế nhưng cậu là người biết nặng nhẹ, không để tôi rơi vào thế khó xử, nói ra nhờ cậu đuổi hết đám tạp nham nơi khác, quản lý thôn dân, thống nhất kinh doanh nên trị an cũng khởi sắc. Ở mặt này cậu làm rất tốt, có thể nói nhiều người phải mang ơn cậu... Tôi khuyên cậu một câu, không biết cậu có nghe vào tai không?”
“Chú nói đi, nói đúng sao có chuyện tôi không nghe chứ.” Soái Lãng hít sâu một hơi, không nghĩ tới thời khắc tệ hại nhất, người bên cạnh mình nói được vài câu công bằng lại là một cảnh sát.
“Biết dừng tay đúng lúc... Với lưu lượng khách nơi này, có ai không hiểu đây là chậu châu báu, vốn nơi này phức tạp, trộm cắp lừa đảo chưa nói, lại còn có đám thôn dân mất đồng ruộng, sống gần núi kiếm ăn dựa vào núi. Rồi cả những người như cậu, ở ngoài tới kiếm sống, bao năm qua người phất lên, người khuynh gia bại sản, còn có cả người bị người ta hại tới nhảy sông không hiếm...”
“Nói ra cậu không tệ, nhiều việc làm rất trượng nghĩa, đám người ở thôn Ngũ Long xưa nay không nghe lời ai, chỉ nghe mỗi cậu. Nhưng lòng người cách cái bụng, Soái Lãng, người khác biết gì cậu biết sao?”
“Bọn họ chỉ thấy lợi ích thôi, cậu khống chế thị trường lớn như vậy, khi tới ngồi xe bus, có mấy tháng đã lái Audi rồi, người làm ăn ở khu phong cảnh có ai không biết mấy tháng thôi cậu kiếm cả trăm vạn... Kẻ đi đầu ăn đòn trước, cả thị trường lớn như vậy, sao thiếu người nhòm ngó, dù không có người ngoài, đám anh em hợp tác với cậu lại không đỏ mắt, người trong thôn không đỏ mắt? Tính cậu lại hời hợt, thích nói chuyện tình cảm nghĩa khí, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Đồn trưởng Bạch nói tới đó kèm tiếng thở dài.
“Có điều, tổ chức được việc thế này, không phải người bình thường đâu, tôi ở khu này bao năm tôi biết, nếu có nhân vật như thế nào đợi tới cậu tới đây xưng hùng xưng bá. Mà tôi thấy đám bạn bè của cậu cũng chẳng ai đủ khả năng đâu, cậu hiểu không?”
“Tôi hiểu, tôi cũng đang nghĩ đây, chú Bạch, chú hẳn là biết tôi ngã trong tay ai chứ?” Soái Lãng hít sâu hỏi, chuẩn bị đón nhận câu trả lời tồi tệ nhất.
“Cậu tự xem đi, đây là người đăng ký cửa hiệu thủ công mỹ nghệ Hoàng Hà.” Đồn trưởng Bạch đưa tới một tờ giấy.
Soái Lãng đọc thông tin in trên đó, tên Ngô Kỷ Cương, tuổi 24, còn trẻ hơn y, quan trọng là người hoàn toàn xa lạ, không hề quen biết: “Không thể nào chú Bạch, người nẫng tay trên của tôi phải là tay lão luyện, không thể trẻ thế này. Nếu là thông qua bối cảnh đưa người cục công thương tới tra thì tôi còn hiểu, nhưng hắn lôi kéo chia rẽ đội ngũ của tôi, đó lại là một đám lõi đời, không phải tuổi này có thể làm được.”
Đồn trưởng Bạch lắc đầu: “ Chuyện đó thì tôi không biết, chỉ tra được chừng đó thôi, bây giờ quan hệ xã giao phức tạp, thông tin cảnh vụ không phản ánh hết được người ta có bao nhiêu mối quan hệ xã hội... Có điều Soái Lãng, tôi cảnh cáo cậu một lần, bất kể là mặc đồng phục gì thì cơ bản tâm lý đều như nhau, chuyện chặt đứt tài lộ của người khác, không ai muốn làm, đây là chuyện gây thù hận. Trừ khi là một có tin báo chính xác, hai là bị bên trên gây sức ép, nếu không sẽ không có chuyện liên hợp chấp pháp này, dùng tới loại quan hệ này không vung tiền ra thì quan hệ phải mạnh tới mức trấn áp được, cậu thấy chống được thì chống, không thì rút đi...”
“Cám ơn chú Bạch, có điều nếu tôi đi rồi, muốn uống rượu không có người bạn như chú, cô đơn lắm.” Soái Lãng cười gấp tờ giấy chuẩn bị đút vào túi, đột nhiên như phát hiện đại lục mới, cảm giác toàn thân thông suốt.
Đồn trưởng Bạch phủi mông đứng lên: “Đuổi cái thứ họa hại như cậu đi, tôi mừng còn chẳng kịp... Giờ đang lúc ầm ĩ, đừng gây sự.”
“Vậy chú đi thong thả, hôm khác mời chú.” Soái Lãng khiêm nhường nói.
“Cậu lỗ lớn như thế, lần sau còn cơ hội để tôi mời cậu.” Đồn trưởng Bạch lắc đầu bỏ đi, vẫy tay gọi cái xe điện, ông ta không tin Soái Lãng còn cơ hội quay lại đây nữa.