Q2 - Chương: 036 Cố ý làm mồi, vô tình mắc câu. (1)
Người đi rồi, Soái Lãng lại mở cái tờ giấy không có nhiều thông tin ra xem, mắt nhìn vào phần nguyên quán của người kia, có thứ y hứng thú: Thôn Kỳ Khất Đang trấn Tám Hỏa khu Long Hồ thành phố Trung Châu
Họ Ngô, tới từ thôn Kỳ Khất Đang, người sống trong căn nhà của lão già cũng họ Ngô, tuyệt đối không phải truyện trùng hợp.
Soái Lãng thở phào, khúc mắc nghi ngờ trong lòng tan đi gần hết, nguồn cơn ở đây, người có thể hại mình tới mức này không phải nhiều, nhưng người ở thôn Kỳ Khất Đang thì thừa sức.
Thua bởi người như thế, tức thì tức đấy, nhưng tâm trạng không còn tệ hại nữa.
Nghĩ một lúc Soái Lãng đưa ra quyết định, vừa gọi điện thoại vừa đám Lão Hoàng, đi bộ tới quán của Lão Hứa. Lão Hứa biết cảnh ngộ của Soái Lãng rồi tỏ ra hết sức đồng tình, đưa cho y chai nước ngọt, nói thẳng không cần biết họ làm gì, tôi cùng cậu đứng về một phía, ám thị sẽ nghe hiệu lệnh của Soái Lãng. Ông ta là một trong số người đầu tiên nhập hàng của họ, sát cánh với Soái Lãng trong chiến dịch đánh người Phi Bằng, hiểu bản lĩnh của Soái Lãng.
Theo lời của Lão Hứa tiết lộ, thời gian qua vì trong thôn kinh doanh tốt người trong thôn gọi đám con cháu ở thành phố về giúp, đám người này không quen biết gì Soái Lãng, hoàn toàn coi y là người ngoài, tất nhiên đâu có lợi họ chạy theo đó. Đúng thời điểm y ít ở trong thôn, lời ra tiếng vào mỗi lúc một nhiều.
Soái Lãng chỉ cười xin một tấm bìa các tông, thứ này nhiều lắm, Lão Hứa ngạc nhiên nhìn Soái Lãng kéo két nước ngọt viết xiêu vẹo vài chữ "chuyển nhượng phòng".
Sau đó trong ánh mắt ngạc nhiên của Lão Hứa, Soái Lãng tìm sợi dây thép treo lên cửa của mình, không bao lâu sau tin tức truyền đi tới tai Lão Hoàng và La Sách, hai người vội vàng chạy tới.
Lão Hoàng mặt dài thượt nói: “Soái Lãng, không thể nào vừa có chuyện đã tính đường lui chứ, anh em chúng ta nghĩ cách.”
“Đừng vờ làm người tốt, lần trước uống rượu với bọn mày là bao giờ, chúng mày biết có người tới khu phong cảnh liên hệ tiêu thụ hàng, sao không thương lượng với tao?” Soái Lãng vừa trừng mắt thằng này liền lảng đi, y liền biết Điền Viên nói không sai.
La Thiếu Cương vội khuyên: “Đừng, Soái Lãng, cửa hiệu tốt như thế, mới làm hai tháng đã đóng cửa, mày ném bao nhiêu tiền vào đây, trang trí nữa, tiếc lắm.”
Bầu không khí có chút lúng túng, trước đó mấy người họ thương lượng với nhau, thấy mình làm vậy không thẹn với lòng, Soái Lãng là anh em lớn lên từ nhỏ, vậy mà đưa ra giá cao hơn người ngoài, rõ ràng nhè người quen để bóp, bọn họ chẳng qua chỉ là mua hàng ở nơi rẻ hơn thôi, có gì sai?
Nói thì nói thế, nhưng nhìn thấy tấm biển chuyển nhượng, lòng nguội lạnh. Trình Quải chạy rồi, giờ Soái Lãng buông tay, làm người ta có chút cảm giác đường ai nấy đi, buổi sáng tra xét, buổi chiều đóng cửa, không khỏi nhớ tới lúc cả đám cùng nhau làm việc kiếm tiền từng vui vẻ ra sao.
“Chuyện này, chuyện này thành cái gì rồi …” Lão Bì trừng mắt từng tên, đang yên đang lành thành ra như thế, ông ta hối hận đáng lẽ nên nói sớm hơn, vì tham nhập hàng rẻ nên lần lữa mãi, ai ngờ nhà kia lại chơi mạnh tay như vậy.
Giờ chuyện đã tới mức này còn cứu vãn nổi sao?
Hiển nhiên là không rồi.
Soái Lãng cố kìm nén cảm giác căm ghét khi đối diện với mấy gương mặt quen thuộc này, kìm nén kích động muốn đấm mỗi đứa một cái. Rõ ràng rồi, ba người này bắt tay nhau, ít chất là Lão Hoàng và La Sách bắt tay nhau, số còn lại được lợi nên nhắm mắt làm ngơ, Soái Lãng rút chìa khóa cửa hiệu ra, mân mê trong tay.
“Gọi bọn mày tới đây không phải là để tính sổ, bọn mày chột dạ cái gì, tao cũng chuẩn bị đi rồi, vừa vặn tạm biệt... Có chuyện tao phải an bài, thứ nhất, cung cấp đồ uống, phía Phi Bằng chỉ nhận tao, đừng mong tao đặt trước cho tụi mày nữa, giờ quy củ cũ, giao tiền trước, giao hàng sau, chúng mày làm thì làm, không làm sẽ có người làm...”
“Thứ hai, hiệu này tao chuyển nhượng, dù sao cũng một hồi anh em, thuê một năm 20 vạn, trang trí 3 vạn, còn hơn 1 vạn tiền hàng, tính tròn tao lấy 15 vạn, phí chuyển nhượng một vạn không cần. Chúng mày muốn làm riêng hay hợp tác với ai cũng được, đưa tao 15 vạn tao giao chìa khóa, giấy tờ tao luôn để sẵn trong xe, nếu không tao chuyển nhượng cho người khác, không đợi chúng mày nữa...”
“Thứ ba, tao kiếm được nhiều nhất, đúng, nên chúng mày thấy trong lòng mất cân bằng, giờ tao lỗ nhiều nhất, chúng mày vui rồi chứ... Chỉ thế thôi, khu phong cảnh giao lại cho chúng mày.”
Nói xong chuẩn bị đi.
Lão Bì cuống lên ngăn: “Cậu, cậu cứ thế mà đi à?”
“Không đi thì sao, chuyện này nhắm vào tôi, giờ nhúc nhích cũng không dám, có hành động là bị bắt ngay, không bằng đi luôn để lại không gian cho mọi người, ít nhất mọi người có liên hệ với họ còn gì, dễ ăn nói hơn. Chẳng lẽ bảo Đại Ngưu dẫn người tới đánh nhau, khi đó bung bét rồi toàn bộ lại trách tôi à?... Mau lên đi, tin tức truyền nhanh lắm, sẽ có người sớm gọi điện thoại cho tôi thôi....” Soái Lãng bộ dạng anh hùng mạt lộ bi tráng đi về bãi đỗ xe.
Ba người phía sau xấu hổ không đi tiễn, sau đó quay đầu nhìn cửa hiệu, La Thiếu Cương thèm khát, nhích người huých Lão Hoàng: “Lấy không?”
“Lấy cái gì?”
“Cửa hiệu này, một tháng kiếm dăm ba vạn dễ không.”
“Địt con mẹ mày, lấy cái gì mà lấy, mày còn liêm sỉ không?” Lão Hoàng nói không lựa lời, chửi luôn.
“Mày không nghe nó nói à, nó bán hai tháng rồi còn để lại giá gốc cho chúng ta, nó có nể nang chó gì không, vậy có gì phải khách khí. Chúng ta mệt sống mệt chết kiếm tiền cho nó, nó giàu rồi bỏ đi, còn chúng ta chưa thoát nghèo.” La Thiếu Cương hậm hực.
“Muốn thì mày đi mà nói, tao không nói được.” Lão Hoàng chần chừ như mọi khi.
“Mày một nửa, tao một nửa.” La Thiếu Cương tự quyết, chợt nhớ ra Lão Bì còn ở bên cạnh, đoán chừng cũng có ý đồ: “Lão Bì, chơi không, dù sao đã thế rồi, sớm muộn nó cũng biết, chẳng lẽ chia ra rồi thì không kiếm tiền nữa.”
“Tôi thì thôi, bán hết số hàng tồn này, mùa thu về nhà làm ruộng... Các cậu tự làm đi.”
Lão Bì lắc đầu bỏ đi, vậy là chuyện làm ăn năm nay kết thúc rồi, nếu theo hai kẻ không biết phân biệt nặng nhẹ này làm, e là chết càng nhanh, ở đây Soái Lãng mới là xương sống của họ, không có y, họ chỉ là nắm cát rời chẳng làm nên chuyện gì.