← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 037 Cố ý làm mồi, vô tình mắc câu. (2)

Một tiếng sau.

Soái Lãng rời khu phong cảnh là đi thẳng một lèo vào thành phố, xe dừng ở cách cửa công ty hải sản Khấu Trọng không xa, nghi vấn lớn nhất là ở chỗ này, mặc dù có chút ngạc nhiên sao đám lừa đảo âm hồn bất tán này tìm tới mình, giờ chỉ còn cách tới đây mà thôi.

Nhìn thời gian, đã 17 giờ chiều, Soái Lãng chỉnh lại cổ áo, mở cửa xuống xe, vẫn là ông già trông cửa thiếu tay cười với Soái Lãng, y còn chưa hỏi, ông ta đã nói: “Mọi người đông đủ rồi, đợi đậu đấy.”

Mẹ nó, đám chó má tụ tập đang đủ rồi... Soái Lãng chửi thầm trong lòng, đi thẳng lên tầng ba, vừa mở cửa đã thấy Hoàng Hiểu, chế nhạo hắn: “ A, Hoàng Hiểu trông khí sắc không tốt lắm nhỏ, thầy cha của anh nhắm mắt xuôi tay rồi, trông cái bộ dạng của anh thì chắc cũng sớm theo ông ấy thôi. Sao, kiếm được mộ tử tế chưa hả?”

Hoàng Hiểu tức xì khỏi mở miệng định nói nhưng phanh lại kịp, không nói nữa, sợ lỡ miệng.

Soái Lãng không thèm để ý, đi vào trong cái phòng giám đốc, ở đây y từng tìm được công việc 3000 một tháng, không ngờ lại là sự khởi đầu bao nhiêu sự cố như thế.

Trong phòng chỉ có một người, rất hùng tráng.

Khấu Trọng có vẻ bị Cố lão đầu ảnh hưởng, cầm cái phích nước điện pha trà, người hùng tráng, mặt vuông vức, chẳng hợp cái thú thanh cao này, đưa tay mới Soái Lãng nói: “Ngày nào cũng ở đây đợi cậu, đợi lâu lắm rồi, rốt cuộc cậu cũng tới.”

“Tôi không tới mà được à? Muốn nói gì với tôi?” Soái Lãng hỏi thẳng.

“Vốn không định nói gì, nhưng cậu đã tìm tới đây rồi thì thứ để nói nhiều lắm, đừng vội, uống chén trà đã.” Khấu Trọng cũng pha trà Phổ Nhị đỏ rực giống lão già.

Tới nơi đây, Soái Lãng bình tĩnh không ít, ngửi ngửi chén trà rồi đặt xuống không uống, nói như gây hấn: “Ông chủ Khấu, chúng ta người ngay không nói lời gian, kỳ thực chuyện này tra không khó, trong ba ngày tôi có thể tra ra ngọn nguồn, nếu thực sự là các anh phá chuyện làm ăn của tôi, đừng trách tôi, tôi bỏ 10 vạn ra thuê một đám lưu manh, ngày ngày tới đây ném đá.”

Tiền là gan anh hùng, câu này Soái Lãng nói đầy hào khí, mặt thì lại lưu manh, Khấu trọng cười phá lên, đuổi Hoàng Hiểu đi, chẳng trốn tránh: “Tôi tin cậu có thể làm được chuyện đó, nên nói thẳng nhé, đúng, tôi làm đấy.”

“Vậy không còn gì để nói nữa rồi.” Soái Lãng lạnh lùng đứng lên.

“Có điều cũng không phải tôi làm...” Khấu trọng bổ xung thêm: “Tôi nghĩ cậu có rất nhiều nghi vấn, không muốn nghe tôi nhổ từng cái đinh bên cậu thế nào à, không muốn biết sao tôi biết giờ chính xác hàng của cậu tới.... Hay, không muốn nghe xem khi cậu chìm đắm trong ổ ôn nhu, tôi lấy được thiết kế và khuôn đúc ra sao à?”

Soái Lãng vừa xoay người đi nghe tới câu cuối cùng thì khựng lại, có vài phần không tin, nhưng tên cao lớn đó nói trúng chỗ yếu nhất trong lòng y, vì thế y ngồi xuống.

Khấu Trọng dùng bộ dạng đắc thắng nói: “Thực ra không phải tôi chơi cậu, mà người bên cạnh cậu làm.”

“Người bên cạnh tôi, bao gồm cả tôi đều không phải thứ ra mẹ gì, anh mua chuộc được họ có gì mà đắc ý.” Soái Lãng chặn họng hắn ngay, người tướng mạo đường đường này giờ y nhìn kiểu gì cũng muốn cho một đấm vào mặt.

“Ha ha ha, cậu cũng tự biết mình đấy nhỉ?” Khấu Trọng cười, tiếp tục thêm nước mới, tay rất vững, không có chút dao động nào, mời Soái Lãng.

Soái Lãng không đụng vào, tâm tư suy tính, làm sao để ăn miếng trả miếng, đồng thời suy nghĩ, đám người này tốn nhiều tâm cơ như thế là vì cái gì, bảo sao đám người kia bàn hàng vụng về thế, té ra đúng là đội ngũ mới lập nên.

“Nói từ đâu bây giờ nhỉ?” Khấu Trọng dùng hỏi thay đáp, có lẽ không nhìn thấy tâm tư u ám dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Soái Lãng, không tin y có thể bình thản thật: “Nói từ Liêu Hậu Khanh nhé? Hay là từ lúc cậu bị cảnh sát đưa đi vào tháng 4, mấy người bạn của cậu tìm tới tôi, nhớ không? Hay trực tiếp nói chuyện hôm nay, thực ra lúc tra xét tôi đứng xa xa nhìn, biểu hiện của cậu làm tôi bất ngờ đấy, tôi tưởng sẽ đánh nhau to cơ, thế thì dễ xử lý.”

“Tốn bao nhiêu tiền?” Soái Lãng hỏi một câu ngang xương.

“À, tốn không ít, cả mở hiệu lẫn tặng quà cho cục trưởng Lưu, tốn mấy chục vạn, hại người một vạn, tổn thất tám nghìn chỉ đến thế mà thôi. Tổn thất của cậu không thành vấn đề, mỗi bên đều có nhu cầu riêng, nếu đàm phán được, cậu sẽ thu hồi lại tổn thất thôi, sao, có hứng không?” Khấu Trọng nhẹ nhàng quăng mồi ra quan sát Soái Lãng.

Không có tí cảm xúc nào, Soái Lãng nhìn có vẻ chẳng bận tâm tới chút tiền đó, Khấu Trọng định tăng cược, Soái Lãng ngăn lại: “Cái đó tôi không hứng thú mấy, làm ăn mà, người tranh ta cướp, ai cướp được thì người đó có bản lĩnh. Tôi cướp của Phi Bằng cũng chẳng phải dùng cách đàng hoàng, giờ bị anh cướp, do tôi kém phải chịu, thế thôi.. Tôi hỏi anh, vì sao Liêu Hậu Khanh có liên quan tới anh?”

“À, chúng tôi thường cần ít nhân thủ loại này loại kia, đương nhiên có quan hệ với công ty săn đầu người rồi, nói thẳng ra là chúng tôi muốn thông qua giám đốc Liêu đặt cậu vào bố trí của mình, ai ngờ cậu không nhận... Có điều trong bữa cơm hôm ấy giám đốc Liêu phát hiện ra cậu cứ nhìn cô Lôi, cho nên chúng tôi tìm ra điểm yếu của cậu.” Khấu Trọng nói như bạn bè đùa với nhau.

Có điều câu này lại khiến Soái Lãng như trúng một đòn đau, tay dưới bàn từ từ bóp lại, vẫn câu đó: “Tốn bao nhiêu tiền?”

“Không nhiều, năm vạn, tuy không nhiều, nhưng với cô Lôi lương tháng có 4000 mà nói rất có sức hấp dẫn, huống hồ yêu cầu của chúng tôi không cao, chỉ bảo cô ấy thường xuyên tiếp xúc với cậu, đặt cậu trong tầm mắt....”

“Xem ra thanh danh của cậu cũng chẳng ra gì nhỉ, khi chúng tôi bàn với cô ấy, cô ấy khó chịu lắm, không muốn tiếp xúc với tên lưu manh như cậu, về sau chúng tôi phải lấy quan hệ với Liêu Hậu Khanh ra, cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý...”

“Tiếp theo đó thì thuận lợi rồi, cậu nghĩ tới kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ, cô ấy vừa vặn quen biết người làm. Bất ngờ là hai người lại lên giường với nhau, ép chúng tôi phải bỏ ra 12 vạn mới mua được danh sách 12 nhà sản xuất của cậu.” Khấu Trọng cho rằng đây là nhát dao đau nhất, ai ngờ Soái Lãng vẫn trấn tĩnh được.

Đúng là trấn tĩnh, Soái Lãng nói một câu: “Anh nói dối.”

Không tin, ngàn vạn lần không tin, cho dù lý trí nói chuyện này là thật, nếu không y chẳng bị chơi tới mức này, nhưng tình cảm vẫn ôm một phần vạn hi vọng nói đây không phải sự thật.

“Tự nghe đi...” Khấu Trọng rút ngăn kéo ra cái di động, sau đó bật một đoạn băng ghi ấm.