← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 038 Cố ý làm mồi, vô tình mắc câu. (3)

“Ông chủ Khấu, tôi không muốn làm chuyện này, sao nghe như gián điệp ấy, có ý nghĩa gì chứ.” Giọng Lôi Hân Lôi, rất khó xử.

“Với cô mà nói khả năng là vô nghĩa, với chúng tôi mà nói lại rất có ý nghĩa. Thế này đi, giới hạn 3 tháng, đến trung tuần tháng 9 hết hạn, rất đơn giản, mời cậu ấy ăn cơm, đi chơi, có chi tiêu gì chúng tôi chịu.” Là giọng của Khấu Trọng.

“Làm thế không thích hợp đâu, chúng tôi là bạn học cũ, hơn nữa anh ta là tên vô lại, nhỡ anh ta quấn lấy tôi thì làm sao? Không nên dính dáng gì thì hơn.”

Giọng nói quen thuộc nhưng không phải tỉ tê ôn nhu mà là ghét bỏ rõ ràng làm cơ thịt trên mặt Soái Lãng co giật liên hồi, như vừa bị ong đốt.

“Ba tháng, hai vạn.” Khấu Trọng ra giá.

“Ba vạn.” Khấu Trọng tăng giá.

“5 vạn,” Vẫn là giọng Khấu Trọng, đưa ra thông điệp cuối cùng: " Nếu không được tôi tìm người khác.”

Đợi rất lâu Lôi Hân Hôi ngần ngừ: " Vậy... Tôi thử xem....”

..................................................................

Dừng lại rồi, vì Soái Lãng che mắt cúi đầu xuống, cứ tưởng rằng phong độ của mình chinh phục được hoa khôi, không ngờ chân tướng lại là như thế, cảm giác này. Soái Lãng lần đầu nếm trải cảm giác đau thấu tim như vậy, vì y chưa bao giờ bị đưa lên cao rồi dìm xuống như thế.

Không ngờ đúng là cô ấy, Soái Lãng cảm tưởng nghe thấy có tiếng tan vỡ trong lồng ngực.

“Nghe tiếp nhé!” Khấu Trọng bật đoạn băng ghi âm khác.

.............................................

“Tôi trả cho cô 5 vạn, tôi muốn danh sách nhà máy, bản mẫu thiết kế và cả khuôn đúc, chuyện này với cô mà nói dễ như trở bàn tay.” Giọng Khấu Trọng.

“Việc này tôi bỏ công sức rất lớn, sản phẩm chúng tôi làm ra bán rất tốt, ông chủ Khấu, anh thấy chỉ đáng giá 5 vạn à?” Lôi Hân Lôi lần này mặc cả rất thuần thục, không ngần ngừ như lần đầu.

“Tám vạn?” Khấu Trọng lên giá.

“15 vạn, thiếu một xu cũng không được, dù không có tiền của anh, ăn phần trăm từ chỗ Soái Lãng cũng chừng đó rồi, chỉ tốn thời gian hơn thôi.” Lôi Hân Lôi mạnh miệng ra giá.

“12 vạn, cô đòi nhiều hơn thì tôi tự nghĩ cách, cùng lắm tôi thuê mấy chục người, mang hàng mẫu tới từng nơi hỏi xem ai làm được cái này, chẳng qua tốn chút thời gian, nhưng cô không kiếm được đồng nào đâu. Với lại chúng ta trói chân nhau làm gì, Soái Lãng mà biết thì cô chẳng được gì hết, khi đó cô cho tôi miễn phí, tôi cũng không lấy, thế nào? 12 vạn.” Khấu Trọng uy hiếp.

“Được 12 vạn, tôi muốn tiền mặt.” Lôi Hân Lôi bị thuyết phục.

..................................

Đoạn ghi âm rất đơn giản, chứng mình trực giác của Soái Lãng đã đúng, dù y không muốn tin, tay che trước mắt nổi gân xanh, không muốn ai nhìn thấy nước mắt chảy ra, hoặc có thể chảy ra.... Lòng tựa như bị cào cấu, chút ánh sáng trong lòng tắt dần.

Hạnh phúc của y, ngôi nhà nhỏ ấm cúng của y, tất cả chỉ là ảo ảnh, là do y tưởng tượng ra.

Soái Lãng, mày thật đáng thương.

Nếu hành vi của đám La Sách đơn thuần chỉ là bọn ngốc tham tiền bị người ta dụ dỗ mà thôi, vậy việc làm của Lôi Hân Lôi, phải gọi là cái gì cho đúng đây?

Khấu Trọng im lặng, tựa hồ cho Soái Lãng thời gian suy nghĩ, tiếp tục thay nước trà mới.

Hai lần nghe thấy hai vụ mặc cả, Soái Lãng hít hơi ngả mặt lên trên nhìn trần nhà, giữ cái tư thế kỳ quái đó nói: " Anh định dùng cái này đả kích tôi à, làm anh thất vọng rồi, ý tưởng bán đồ thủ công mỹ nghệ là của tôi, nhưng thiết kế và khuôn đúc là do Lôi Hân Lôi và nhà máy kia cùng nhau làm ra. Nghiêm khắc mà nói, đó là đồ của họ, họ muốn bán cho ai cũng được, anh cho tôi nghe làm cái buồi gì?”

Sau câu chửi tục, Soại Lãng ngồi thẳng lại, mặt đã không có chút biểu cảm nào.

Khấu Trọng không vạch trần y đóng giả không bận tâm thôi, song tới mức này vẫn có thể kiểm soát được cảm xúc, thực sự không tầm thường, giơ ngón cái lên: " Có phong độ, thầy cha nói cậu là quân tử trong giới lừa đảo, xem ra không sai.”

“À, anh nói tới người chết đó hả? Ha ha, chết rồi còn nhắc tới làm gì? À phải, Thịnh Tiểu San cũng là một bọn với các anh hả? Cố ý để cô ấy nói tin kia, thầy cha anh rốt cuộc có chết không, hay là hoàn hồn về đấy, đúng là thứ âm hồn bất tán.” Soái Lãng mỉa mai.

Khấu Trọng cười không đáp, không biểu thị khẳng định hay phủ định.

Soái Lãng chỉ ngửi thấy mùi âm mưu đặc sệt, chuyện làm ăn ở khu phong cảnh không đáng lọt vào mắt những người này, số tiền bọn họ bỏ ra là quá lớn, chỉ có hội giám bảo kia thôi, nhưng y không nói ra: “ Vậy trong hai đứa Điền Viên và Bình Quả, khẳng định có một đứa liên hệ với các anh phải không? Nếu không thì không thể nào có chuyện hai đứa bỗng nhiên chạy tới muốn đi theo tôi, rồi Lôi Hân Lôi vừa vặn biết tôi kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ, nên nói chuyện rất hợp ý.

Lời này nghe rất hời hợt, chỉ Soái Lãng mới biết cay đắng thế nào, cảm giác bị tất cả quay lưng đập tan toàn bộ tự tin mà y tích góp được.

“Thông minh, đoán đúng rồi.” Khấu Trọng khen ngợi.

“Là đứa nào? Hay là cả hai?” Soái Lãng nghiến răng hỏi, giới hạn của y đã bị phá vỡ, hai đứa nó đều nghèo tới đầu tháng lĩnh lương, cuối tháng ăn mỳ, thường xuyên vay tiền y sống tạm. Soái Lãng ngay cả lúc không khấm khá gì vẫn san sẻ cho chúng, chúng ở Trung Châu gặp phiền toái, y dù làm gì cũng bỏ đó chạy tới tức thì, y thực sự coi chúng như người thân, như em mình.

Chúng thất nghiệp, chạy tới khu phong cảnh nương nhờ mình, mình cũng không do dự đón nhận.

Té ra chỉ là gián điệp của người ta cài vào!

“Đoán xem.” Khấu Trọng tựa như cố tình đả kích Soái Lãng, không đáp câu này, hứng thú nhìn sắc mặt y biến đổi

Soái Lãng há miệng hít vào một hơi thật sâu, lại thở mạnh ra, trong lồng ngực vẫn bế tắc: “ Đầu tiên là các người mua chuộc tôi, nhưng không mua chuộc được, sau đó thông qua Liêu Hậu Khanh để níu chân tôi cũng không thành công, vì thế tìm tới Lôi Hân Lôi. Vừa vặn Điền Viên thất nghiệp, bị các anh xúi bẩy tới chỗ tôi... Thế là tôi làm gì các anh đều biết hết, từ cách vận hành kinh doanh cho tới nơi cung cấp hàng...”

“Có hàng rồi các anh đi mua chuộc đám La Thiếu Cương, Lão Bì, quá dễ, anh biết giá tôi cung cấp cho họ, chỉ cần bán thấp hơn một chút là xong...”

“Sau đó lại thông qua họ thu góp mạng lưới bán lẻ của tôi trong thôn, tạo thành cảm giác chung cho bọn họ là tôi là kẻ ăn bẩn, tham của cả anh em, lừa của thôn dân... Sau đó chỉ cần chọn một cơ hội tra xét, đóng cửa, vậy là tôi mất sạch.”

Biết thì đã quá muộn rồi, nhưng tốt hơn là ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì.