← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 039 Anh có ám khí, tôi có lãnh thương. (1)

“Cơ bản là vậy, nghe thì phức tạp chứ nói ra không khó, chúng tôi nghĩ cậu sẽ phát hiện ra giữa chừng, ai ngờ cậu chui vào váy nữ nhân một cái là không ra được, nếu không có vụ tra xét hôm nay, chắc cậu chả bao giờ biết đâu ... Có điều cậu cũng không tệ, chỉ vài tiếng đã tới được đây.” Khấu Trọng gật gù tán thưởng

“Nhưng chuyện Trình Quải vận chuyển rất bí mật, làm sao ... A ....” Soái Lãng nói nửa chừng tự có câu trả lời: “ Hay lắm, không chỉ khiến họ chĩa mũi giáo vào tôi, các người còn gây đấu đá nội bộ. Không Điền Viên thì Bình Quả rồi, chỉ có hai đứa này không kiếm được đồng nào từ sách lậu, chúng suốt ngày trông quán, có thể nhìn thấy thời gian xe tới nơi.

“Đúng thế, lấy lợi xúi giục, vì lợi quên nghĩa, chuyện thường tình của con người, huống hồ mấy anh em của cậu vốn khó chịu vì có thêm hai người xuất hiện phải chia miếng cơm của họ.” Khấu Trọng không khỏi thích chàng trai này, vòng vèo quanh co như vậy, một khi y có cảnh giác, quả nhiên là không qua mắt được, nếu không phải vì mê đắm nữ sắc thì chẳng dễ thành công: “ Chỉ cần biết thời gian chính xác chuyển hàng, chuyện còn lại dễ lắm, mua chuộc một cục trưởng có tốn là bao, huống hồ làm chuyện hợp pháp trong phận sự .... Còn dễ mua hơn người bên cạnh cậu.”

“Vậy thì vì sao? Chúng ta không thù không oán, ông chủ Khấu, tôi ở tận khu phong cảnh, đâu làm gì hại gì tới anh?” Soái Lãng có chút không cam tâm hỏi.

“Này, cậu lần đầu ra giang hồ à, gì mà cần lý do thế, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, phép tắc này chưa bao giờ thay đổi. Cậu cướp thị trường khu phong cảnh, thế Phi Bằng làm hại cậu à? Cậu đuổi mười mấy nhà bán lẻ, thế họ cũng hại cậu à? Cậu bán đồ uống tới thành phố, làm một đám nhà buôn cuống cuồng, họ cũng làm hại cậu sao?” Khấu Trọng hỏi tiên tục.

Soái Lãng vừa cứng họng vừa xấu hổ, ức hiếp người ta thì người khác ức hiếp lại mình thôi, nếu đã ra xã hội lăn lộn, phải chuẩn bị tâm lý, bẫy người ta thì đừng trách người khác bẫy mình. Chỉ có điều Soái Lãng bị chơi vố quá đau thôi, chỉ trong một ngày, từ anh em tới bạn bè, thậm chí cô gái mình muốn cười làm vợ, từ chuyện làm ăn trước mắt tới tương lai, tất cả mất hết, thành bong bóng hết.

Mẹ nó, dụ mình lên Lương Sơn không được, chúng ép mình lên đây mà ... Chỉ là không hiểu, mình chẳng thể khiến một nữ nhân mê đắm, sao lại khiến cả đám lừa đảo mê đắm, theo đuổi không dứt như thế?

“Hình như cậu có điều muốn hỏi nhỉ?” Khấu Trọng thỏa thuê nhìn bộ dạng bị đả kích của Soái Lãng, hắn nhìn ra tâm tư của Soái Lãng, biết gậy đã giáng xuống đã tới lúc đặt củ cà rốt lên bàn đàm phán.

Không ngờ Soái Lãng nói: " Cám ơn!”

“Cám ơn gì?”

“Cám ơn đã cho tôi một bài học, tôi thực sự tỉnh người rồi.” Soái Lãng khom người một cái, mười phần chân thành.

Khấu Trọng nhất thời không biết nói tiếp thế nào, vốn tưởng đánh cho y rơi xuống vực sâu, lại cho y hi vọng quay lại, một người quen ăn chơi hưởng thụ rồi, sao nỡ bỏ vinh hoa phú quý, nhưng có vẻ chuyện không như hắn nghĩ.

Một cái cúi đầu này không biết làm sao khiến hắn sợ hãi vô cùng, Khấu Trọng đuổi cảm giác bất an vô cớ đó ra khỏi lòng, đã tới nước này hắn chỉ còn cách làm theo kế hoạch: " Đừng lo, tổn thất của cậu chúng tôi bao hết, hai cửa hiệu của chúng tôi mới mở tặng cậu, có đăng ký kinh doanh đàng hoàng, rất chính quy, lại thêm mười lăm vạn đơn hàng ... Tính ra không dưới 50 vạn.”

“Đừng khách khí, anh giữ lại đi, tôi không cần.” Soái Lãng giọng nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều, không còn gồng mình làm ra vẻ bình tĩnh nữa.

“Vì sao?”

“Lừa đảo trộm cắp tôi đều làm, tôi là loại người tệ hai, có nhận quả báo thì cũng xứng đáng, chỉ có không thích nhận đồ bố thí thôi.”

“Tùy cậu, rất có cá tính, nhưng nếu như cậu quay về nguyên hình rồi thì làm sao còn phát huy được cá tính của mình, khi cậu giàu, đó mới là cá tính, khi cậu nghèo, đó là ngu xuẩn.” Khấu Trọng chỉ cho Soái Lãng thấy hậu quả: " Cậu xem, đây là thời đại lừa đảo, cô gái chung giường với cậu lại không chung lòng với cậu, người anh em cậu chia sẻ ngọt bùi, bán đứng sau lưng cậu, bạn bè cậu tin tưởng chẳng qua là kẻ hai mặt, thôn dân nợ ơn cậu lại oán trách cậu ...”

“Họ là người thế nào, tôi biết, không cần anh nhắc.” Soái Lãng xua tay.

“Cậu không thể quay lại như cũ đâu, Bình Quả là người bắn tin cho tôi, nói cách khác bạn cậu đã đâm sau lưng anh em cậu, đám anh em của cậu mà biết không tha cho hắn, có khi còn giận lây sang cậu ...”

“Mấy anh em của cậu đúng là không có kẻ nào tử tế, chúng tôi cung cấp hàng cho họ là giá gốc, không lãi được một xu, còn tốn chi phí, nhưng chúng tôi vẫn làm, cậu thử nghĩ xem bọn họ đang nghĩ gì về cậu ...”

“Còn nữa nếu người anh em Hàn Đồng Cảng của cậu, bạn thân thiết nhất của cậu biết cậu lên giường với cô gái hắn vẫn vấn vương trong lòng thì sẽ sao nhỉ? Chậc chậc ... Thời buổi này nam giả trượng nghĩa, nữ thì dâm tiện thật, có gì lạ chứ ...” Khấu Trọng thấy chưa thể đánh gục hẳn Soái Lãng thì đành dùng tới thuốc mạnh, cái cúi đầu cám ơn kia làm hắn chút gai gai trong người, quyết không để cho Soái Lãng còn chút ý định phản kháng nào, quả nhiên mặt Soái Lãng hết đỏ lại trắng, bên bờ bùng nổ rồi.

Nhưng không ngờ những lời xuyên tim đó vẫn chưa chọc giận được Soái Lãng, vài giây đã khống chế được không phát tác, vì hậu quả phát tác là gì, Soái Lãng tự biết, cuộc đời y vì nhiều lần nóng giận mới ra nông nỗi này.

Đấm vào mặt hắn một cái sẽ rất hả hê, nhưng mình sẽ mất hết, mất triệt để.

“Ha ha, không dùng cái dũng thất phu, khá đấy ... Nhưng dù cậu có muốn thừa nhận hay không, cậu mèo lại hoàn mèo rồi, hàng bị giữ, hiệu bị đóng cửa, anh em chia rẽ, chúng tôi đóng ở khu phong cảnh, cậu sẽ không kiếm được một đồng nào đâu. Thậm chí tôi muốn lấy chuyện kinh doanh đồ uống của cậu cũng dễ lắm ... À phải, đừng quên khoản tiền phạt nhé, bán hàng giả phạt rất nặng, từ 3 tới 10 lần giá trị số hàng.”

Uy hiếp rõ ràng, không chỉ muốn Soái Lãng thành kẻ không còn gì, bạn gái, anh em, bạn bè mất hết, mà còn cả uy hiếp lớn hơn nữa, pháp luật.

Y không thể không cúi đầu.